Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ánh Dương Của Tâm Đan

Chương 1: Gặp gỡ.



Tại lễ hội cosplay.

Tôi hóa trang thành một nhân vật nam trong anime.

Mặc dù tôi không cao lắm, lại có khuôn mặt đẹp theo kiểu nữ tính, nhưng hôm nay đi giày độn 5cm, cộng thêm việc trang điểm che bớt những đường nét mềm mại trên khuôn mặt, cho nên màn cosplay này của tôi cũng miễn cưỡng chấp nhận được.

Đi loanh quanh trong lễ hội, tôi đã chụp hình được với rất nhiều cosplayer khác. Trong số đó có một chị gái rất xinh đẹp, mặc bộ kimono lộng lẫy, khiến tôi nhìn mà không khỏi ngẩn ngơ.

Chị ấy rất cao, chắc khoảng một mét tám. Trước kia cũng gặp nhiều cosplayer nữ có chiều cao như vậy rồi, cho nên hiện giờ tôi không hề bất ngờ chút nào.

Tôi chạy ra chỗ chị ấy rồi xin chụp ảnh cùng. Tuy nhiên, dù tôi nói chuyện rất lễ phép, nhưng dường như chị ấy không thích tôi lắm.

Tôi nói lời chào: “Chào chị ạ, em có thể chụp ảnh cùng chị không?”

Chị ấy nhíu mày, sau đó còn do dự vài giây rồi mới gật đầu.

Sau khi chụp cùng nhau vài bức, tôi hỏi chị ấy: “Chị có thể cho em xin tên tài khoản của chị không? Em sẽ gửi ảnh cho chị ạ.”

Chị ấy lại nhíu mày, sau đó thì lắc đầu bỏ đi.

Ừm… Có vẻ chị ấy hơi ghét tôi thì phải.

Nhưng không hiểu sao, tôi lại cảm thấy có thiện cảm với chị ấy.

Một lát sau, sau khi đi chụp ảnh với vài cosplayer khác, tôi định vào nhà vệ sinh để chỉnh sửa tóc tai và kiểm tra lại lớp hóa trang.

Tuy nhiên, tôi còn chưa kịp bước chân vào nhà vệ sinh nữ, cô nàng đi phía trước tôi đã dừng bước, sau đó quay lại rồi quát thẳng vào mặt tôi:

“Cậu còn định theo tôi vào nhà vệ sinh nữ à? Cái thứ bám đuôi khốn kiếp này nữa!” Nói xong, cô ta còn định vung tay tát tôi.

Tôi liền lùi lại đằng sau rồi quát lại: “Cô bị điên à? Ai đi bám đuôi cô chứ?”

“Còn chối à?” Cô nàng chống một tay lên eo, một tay khác thì chỉ vào mặt tôi: “Người mấy hôm nay gửi tin nhắn quấy rối tôi cũng là cậu đúng không? Hả?”

Nói dứt lời, cô ta bắt đầu la ó hô hào, khiến cho mọi người ở gần đó đều tụ tập xung quanh nhà vệ sinh.

Mặc dù không làm gì sai nhưng tôi vẫn xấu hổ, mặt nóng ran, bởi vì trước giờ tôi chưa từng rơi vào tình huống ngượng mặt, bị nhiều người vây quanh như vậy.

Quan trọng là lúc này, chị gái xinh đẹp mặc kimono cũng đi tới.

Trong đám đông, chị ấy hờ hững nhìn tôi và cô nàng kia, khiến cho tôi ngày càng cảm thấy ngượng nghịu.

Cô nàng thì cứ lải nhải không ngừng, bảo rằng tôi theo dõi cô ta rồi định vào trong nhà vệ sinh nữ để giở trò.

Tôi tức giận nói to: “Tôi không theo dõi cô! Tôi là con gái! Tôi vào nhà vệ sinh nữ thì sao chứ?”

Nghe thấy giọng nói của tôi, có mấy người đã lên tiếng:

“Người ta là con gái mà! Nhìn mặt với nghe giọng là đã nhận ra rồi.”

“Phải đó, người ta cosplay nhân vật nam thì cô coi người ta là đàn ông luôn à?”

Cô nàng kia vẫn cố chấp mà chỉ vào tôi: 

“Đừng có giả vờ nữa! Có bóp giọng thì cũng không qua mặt được tôi đâu! Tôi biết có nhiều kẻ giả giọng con gái tinh vi như cậu rồi!”

“Vừa nãy cậu cứ nhìn chằm chằm vào tôi, còn lấy điện thoại ra để lén chụp ảnh tôi, sau đó còn bám theo tôi đến tận nhà vệ sinh nữ nữa!”

Trời ạ! Tôi chụp cô ta bao giờ chứ?”

Lúc nãy tôi dùng điện thoại để chụp cảnh xung quanh thôi, chẳng lẽ chỉ có thế mà cô ta đã hiểu lầm sao?

Hơn nữa tôi không hề nhìn chằm chằm cô ta, càng không đi theo cô ta, sao cô ta đa nghi như thế chứ?

“Thôi được rồi, tôi không đi vệ sinh nữa, được chưa?” Không muốn chuyện lớn thêm nên tôi định rời đi.

Tuy nhiên, cô nàng kia liền kéo tôi lại, la lớn: “Chột dạ rồi chứ gì? Không cãi được nữa nên định bỏ chạy đúng không?”

“Đừng có hòng!” Cô nàng giữ chặt tay tôi rồi rút điện thoại ra, “Tôi sẽ báo cảnh sát, bắt cậu vào đồn, xem cậu còn quấy rối người khác được không!”

Nghe đến đây, tôi thật sự mất kiên nhẫn và tức giận lắm rồi.

Tôi hất tay cô nàng kia ra, giận dữ nói lớn: “Tôi là con gái! Tôi đã bảo tôi là con gái!”

Cô nàng kia cũng không kém cạnh: “Là con gái thì chứng minh đi! Cởi quần áo ra cho tôi xem nào!”

Buồn cười thật đấy! Sao tôi phải cởi quần áo cho cô ta xem chứ?

Tôi không thích cởi đồ trước mặt người khác, không thích người khác nhìn thấy cơ thể tôi, dù người đó có là nam hay nữ. 

Hơn nữa vào lúc này, tôi không muốn nghe theo lời cô ta.

Nhưng cô ta lại khiêu khích: “Sao? Không dám cởi à? Không dám cởi thì gặp cảnh sát!”

Nhìn cái vẻ mặt và nghe cái giọng điệu của cô ta, tôi thật sự sắp không nhịn nổi rồi.

Hiện giờ tôi đang mặc áo sơ mi và bộ comple màu đen.

Áo comple hơi dày, cho nên nếu nhìn thì sẽ thấy phần ngực của tôi phẳng lì. Nhưng nếu chạm vào, dù cách một lớp áo dày, chắc chắn người chạm vẫn sẽ cảm nhận được phần ngực của của tôi nhấp nhô.

Thế là tôi nghiến răng, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, sau đó nói với cô nàng kia: “Cô không tin thì chạm vào ngực tôi xem.”

Ai ngờ nghe thấy vậy, cô nàng kia lại cau mày rồi hét lên: “Biến thái! Biến thái! Biến thái!...”

Cô ta hét không ngừng nghỉ, tôi nghe mà vừa nhức đầu vừa xấu hổ. Những người xung quanh cũng thở dài ngao ngán với cô ta, sau đó thì quay sang nhìn tôi với vẻ đồng cảm.

Tôi thật sự không nhịn được nữa rồi!

Nhìn một vòng xung quanh, ánh mắt tôi lại rơi trên người chị gái mặc kimono xinh đẹp.

Tôi mất bình tĩnh mà chạy thẳng về phía chị ấy, sau đó cầm tay chị ấy rồi áp lên ngực tôi.

Chị ấy trừng mắt, vẻ mặt hoang mang, hai tai trở nên đỏ bừng, nhưng tôi không còn tâm trí để quan tâm đến chuyện đó. 

Tôi gấp gáp bảo chị ấy: “Chị nói đi, em là con gái hay con trai?”

Tay chị gái run run, ngay sau đó thì rụt lại.

Trông thấy cảnh này, cô nàng kia và một số người khác cũng hỏi: “Là con trai hay con gái đấy?”

Chị gái bối rối nhìn tôi, mở miệng rồi lại ngậm miệng lại, mãi vẫn không chịu nói.

Tôi thúc giục: “Chị nói đi chứ, em là con gái mà!”

Màu đỏ lan từ tai sang hai bên má của chị ấy, chị ấy vẫn không nói gì cả.

Cô nàng kia thì hùng hổ bước đến, “Là con trai đúng không? Hết đường chối cãi rồi đúng không?”

Những người xung quanh cũng nhiệt tình hóng chuyện: “Là trai hay gái? Nói đi chứ!”

Tôi nghe mà vô cùng sốt ruột, đang định hỏi lại chị ấy một lần nữa thì câu trả lời đã vang lên:

“Con gái!”

Tôi ngớ người. Đương nhiên không phải vì cậu trả lời của chị ấy, mà là vì giọng nói của chị ấy.

Giọng nói trầm trầm, nam tính, ai nghe thấy cũng sẽ nghĩ đây là giọng của một người con trai.

Như sợ mọi người chưa nghe thấy rõ lời vừa rồi, chị ấy lại nói tiếp: “Đúng là con gái.” 

Tôi chết lặng.

Đây rõ ràng là giọng của con trai!

Tuy nhiên, tôi vẫn tự lừa mình: Tuy giọng trầm nhưng người ta vẫn là con gái. Rất nhiều người con gái có giọng trầm, cho nên chị ấy vẫn là con gái mà, phải không?

Thế nhưng, tôi không thể lừa dối mình được nữa. Bởi vì lúc này, chị ấy đã cúi đầu xuống mà nói với tôi: “Xin lỗi.”

“Tôi là…” Giọng “chị ấy” nhi nhí, “Con trai.”

Nói xong, “chị ấy” liền quay người chạy vụt đi.

Tôi sững sờ đứng một chỗ, cảm nhận cả cơ thể mình đều nóng ran lên vì xấu hổ.

Có vài người đi đến bên cạnh tôi rồi an ủi, nhưng tôi vẫn không thể nào hết sốc vì chuyện vừa xảy ra.

Tôi đã làm cái gì vậy?

Tôi đã… cầm tay một người con trai, sau đó…

AAA!!!

Tôi đã làm cái gì vậy chứ?

Càng nghĩ tôi càng thấy tức, vừa tức bản thân lại vừa tức cái cô nàng kia. Nếu không phải tại cô ta kiếm chuyện với tôi thì làm sao tôi có thể làm ra chuyện đó chứ?

Nghĩ như vậy, tôi liền trừng mắt mà tìm kiếm cô nàng đó, nhưng nhìn trái ngó phải vẫn chẳng thấy cô ta đâu.

Thế rồi cuối cùng, tôi đã nhận được câu trả lời từ một bạn nữ: “Từ lúc bạn nam mặc kimono kia bảo cậu là con gái, cái cô gái kia đã bắt đầu chuồn khỏi đám đông, bây giờ chắc đã đi xa lắm rồi.”

Buổi tối, nằm trên giường, tôi vẫn không thể nào nuốt trôi được cục tức với cô nàng kia, càng không thể nào quên được cái khoảnh khắc ngượng mặt của bản thân mình.

Sáng mai phải đi học, tôi sẽ học ở một ngôi trường mới.

Trước kia tôi học ở nước ngoài, tuần trước tôi mới bay về nước cùng ba mẹ. Không ngờ rằng mới về nước không lâu, tôi đã phải gặp cái chuyện đáng xấu hổ như sáng nay rồi.

Nằm trên giường, tôi từ từ ngủ thiếp đi, sau đó tiến vào một giấc mơ.

Một giấc mơ mờ ảo về quá khứ.

Trong mơ, tôi quay về năm mình sáu tuổi, khi đó tôi và ba mẹ đến nhà của ông bà ở dưới quê chơi.

Sau khi ăn cơm, người chị họ hơn tôi hai tuổi xin phép mọi người rồi dẫn tôi đi chơi.

Tôi đi theo chị ấy, không ngờ rằng chị ấy lại đưa tôi đến một sân cỏ, xung quanh có rất nhiều đứa trẻ khác.

Lúc đó tôi còn bé nên không biết gì, thời gian cũng đã qua lâu nên ký ức cũng không còn rõ ràng. Tôi chỉ nhớ sau đó, chị ấy và mấy người bạn đã dỗ ngọt tôi, bảo tôi đưa chú gấu bông trắng mà tôi đang cầm cho bọn họ.

Chú gấu bông tên là Mimi, trắng trắng tròn tròn, trông rất dễ thương.

Tôi lắc đầu không chịu đưa, chị họ liền quát mắng, ép tôi phải giao Mimi ra, nếu không thì sẽ bảo mấy đứa trẻ kia đánh tôi.

Tôi vẫn không chịu, chị ấy và mấy đứa khác liền túm tóc tôi, cố gắng kéo Mimi khỏi tay tôi.

Tôi vừa đau vừa sợ nên gào khóc rất to.

Chính vào lúc đó, một cậu nhóc đã xuất hiện, dọa bọn nhóc kia và bảo vệ tôi.

Cậu nhóc đó bảo rằng sẽ gọi người lớn đến, chị họ và mấy đứa nhóc kia liền sợ nên đã chạy đi.

Tôi thì vẫn còn khóc, cậu nhóc đó bèn dỗ dành, sau đó muốn đưa tôi trở về nhà ông bà tôi.

Nhưng vì là lần đầu tiên về quê nên tôi không nhớ đường, cậu bé đó chỉ còn cách dẫn tôi đi loanh quanh, vừa đi vừa nói chuyện.

Tôi không còn nhớ rõ chúng tôi đã nói những gì với nhau. Tôi chỉ nhớ tôi rất thích cậu bé đó. Cậu bé rất tốt, không giành giật gấu Mimi của tôi, lại còn bảo vệ tôi nữa.

Khi ấy tôi cũng không biết cậu bé đó mấy tuổi, nhưng cậu bé cao hơn tôi, cho nên tôi cứ gọi cậu bé: “Anh ơi! Anh ơi!”

“Anh ơi! Mai sau anh cưới em nhé!”

Lúc đó, tôi chỉ biết cưới nhau thì hai người sẽ ở bên nhau, sẽ trở thành một gia đình, giống như bố và mẹ của tôi vậy.

Cậu bé đó đối xử rất tốt với tôi, cho nên tôi muốn cưới cậu ấy!

Tôi nhớ rằng khi đó, cậu bé đã mỉm cười rồi xoa đầu tôi: “Ừ, mai sau anh sẽ cưới em.”

Khi nghe vậy tôi đã vui lắm, thế nên tôi liền đưa gấu bông Mimi cho cậu bé.

Tôi rất thích Mimi, nhưng tôi cũng thích cậu bé, cho nên tôi sẵn sàng tặng Mimi cho cậu bé.

Tôi không thích chị họ, chị ấy rất hung dữ, cho nên dù có bị đánh, tôi cũng không đưa Mimi cho chị ấy.

Lúc đầu cậu bé không nhận Mimi, nhưng tôi cứ nằng nặc đòi tặng, cho nên cuối cùng Mimi cũng thuộc về cậu ấy.

Có lẽ vì ngại khi nhận quà từ tôi, cho nên cậu bé đã cởi chiếc lắc tay của mình ra rồi đeo lên tay tôi.

Tôi thích lắm!

Thích chiếc lắc tay, thích cả cậu bé ấy nữa!

Nhưng khi đó, tôi quên mất không hỏi tên của cậu ấy, mà cậu ấy cũng không hề hỏi tên của tôi.

Đến lúc ba mẹ tìm thấy tôi rồi đưa tôi về nhà, tôi cũng không nhớ đến chuyện hỏi tên của cậu bé.

Ngày hôm sau, tôi đã lên máy bay để sang nước ngoài, cho nên tôi không gặp lại cậu bé ấy nữa.

Đến khi tỉnh dậy đã là sáu giờ sáng, tôi vui vẻ chuẩn bị đi học.

Tôi thật sự rất háo hức và mong chờ, bởi vì khi đến lớp, tôi sẽ được gặp lại cậu bé năm đó.

Tôi được phân vào lớp 11A1, cùng lớp với cậu ấy.

Tại sao tôi lại biết cậu bé ấy học ở lớp đó à?

Đó là bởi vì ba năm trước, tôi đã tình cờ biết được danh tính của cậu bé ấy rồi.

Cậu ấy tên là Minh Duy, bằng tuổi với tôi.

Trong một lần tình cờ, tôi đã thấy một bài viết của cậu ấy.

Bài viết có dòng trạng thái: [Tôi khi còn nhỏ.], kèm theo đó là tấm hình của một cậu nhóc khoảng sáu, bảy tuổi, trên tay cầm một con gấu bông màu trắng, mà trên áo của chú gấu bông được thêu chữ Mimi.

Tôi ngay lập tức nhận ra đó chính là gấu Mimi của tôi. Tôi rất chắc chắn, không thể nào nhầm lẫn được, vì chữ Mimi đó là do mẹ tôi thêu.

Vì thế, mặc dù đã không còn nhớ mặt của cậu nhóc kia nữa, nhưng nhờ có Mimi, tôi đã tìm thấy Minh Duy - cậu bé năm đó đã hứa lấy tôi.

Tuy nhiên, tôi chưa vội tiết lộ chuyện mình là cô bé năm đó với Minh Duy. Thứ nhất là vì tôi khá ngại ngùng, thứ hai là tôi còn đang lo, sợ rằng Minh Duy không nhớ tôi.

Dù sao thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, lỡ đâu chuyện năm xưa chỉ còn mỗi mình tôi nhớ thì sao?

Nghĩ như vậy nên ba năm trước, tôi mới chỉ kết bạn và nhắn tin với Minh Duy để xây dựng mối quan hệ thôi.

Minh Duy khá thân thiện nên đã đồng ý kết bạn, sau đó tôi và cậu ấy cũng nhắn tin qua lại.

Tuy nhiên, chỉ có tôi biết mặt của cậu ấy, bởi cậu ấy đăng khá nhiều hình lên trang cá nhân. Còn tôi thì không đăng ảnh của bản thân, cho nên cậu ấy không biết diện mạo của tôi trông như thế nào.

Chúng tôi nói chuyện khá hợp nhau, hơn nữa có một thời gian Minh Duy gặp áp lực trong việc học tập, tôi đã an ủi và động viên cậu ấy, cho nên càng ngày chúng tôi càng trở nên thân thiết.

Cậu ấy kể cho tôi rất nhiều việc, cho nên tôi biết rất nhiều về cậu ấy, và đương nhiên là biết cả chuyện cậu ấy học trường nào và lớp nào.

Vì thế, khi ba mẹ đưa tôi về nước, tôi đã xin ba mẹ cho tôi học cùng trường với Minh Duy. Càng may mắn hơn là sau đó, tôi còn được xếp đúng vào lớp 11A1, lớp mà cậu ấy đang học.

Tôi thật sự rất vui.

Bảy giờ sáng.

Sau khi hoàn tất thủ tục ở phòng giáo viên, tôi theo thầy chủ nhiệm đi lên lớp.

Trái tim tôi đập bình bịch bình bịch, trong lòng cảm thấy vô cùng hồi hộp.

Đến lúc bước tới trước cửa lớp, tôi liền nhìn một vòng xung quanh lớp.

Rất nhanh, tôi đã nhìn thấy Minh Duy.

Cậu ấy mặc chiếc áo đồng phục cộc tay, khuôn mặt đẹp trai với làn da trắng hơn nhiều so với các bạn nam khác.

Thấy thầy giáo đi vào, cậu ấy bèn nhìn về phía tôi và thầy.

Tôi hơi ngại nên liền nhìn sang hướng khác, nhưng lại vô tình bắt gặp ánh mắt của một bạn nam ngồi cuối lớp.

Cậu bạn ấy cũng rất đẹp trai, ánh mắt mang theo vẻ man mác buồn, sống mũi cao cùng đôi môi mỏng khiến cho khuôn mặt cậu ấy trông đẹp như tranh vẽ.

Cậu ấy… giống như một nam chính bước ra từ trong truyện tranh. Nếu cậu ấy mà cosplay thì hợp phải biết!

Nhưng mà… Sao trông cậu ấy quen quen nhỉ?

Đang suy nghĩ thì thầy giáo ở bên cạnh đã bảo tôi giới thiệu về bản thân, cho nên tôi bèn gác chuyện quen hay không quen ra sau đầu.

“Chào các bạn, mình tên là Tâm Đan, rất vui được làm quen với các bạn.” Vừa nói, tôi vừa nhìn về phía các bạn trong lớp, sau đó lại nhìn vào Minh Duy và người bạn cùng bàn của cậu ấy.

Bạn cùng bàn của Minh Duy là một bạn nữ, tôi cảm thấy bạn nữ đó cũng hơi quen.

Bạn nữ đó nhìn tôi, sau đó nở một nụ cười. Nhưng nụ cười này… có hơi gượng gạo thì phải.

“Tâm Đan, em xuống bàn trống phía cuối ngồi đi, lớp mình chỉ còn trống chỗ đó thôi.” Thầy giáo bảo tôi.

“Vâng.” Tôi cũng không thấy có vấn đề gì nên liền nhanh chóng đi xuống cuối lớp. 

Nhưng một số bạn trong lớp lại thay đổi sắc mặt. Có bạn còn lên tiếng: “Thầy ơi! Sao thầy lại cho bạn mới ngồi cạnh Ánh Dương ạ? Cái thằng Ánh Dương…”

“Trật tự!” Thầy gõ thước xuống bàn, “Chỉ còn một chỗ, không ngồi đó thì ngồi chỗ nào? Cậu muốn thay tôi làm thầy đấy à?”

Bị mắng, bạn nam kia liền im lặng.

Tôi thấy hơi lạ nhưng cũng không để ý lắm.

Xuống dưới vị trí cuối lớp, tôi ngồi xuống ghế rồi quay sang nhìn bạn cùng bàn của mình.

Cậu ấy chính là cậu bạn đẹp trai như trong truyện tranh mà tôi cảm thấy quen quen. Đúng là trùng hợp thật!

Tôi hỏi cậu ấy: “Cậu tên là Ánh Dương phải không?” 

Cậu bạn không nhìn tôi, cũng không nói chuyện mà chỉ gật đầu, hai tai thì lại đỏ lên.

Nhìn góc nghiêng của cậu ấy, tôi không rời mắt được, bởi vì càng nhìn thì tôi càng thấy quen.

Khoan đã!

Sao mà tôi cảm thấy… Cậu bạn này hơi giống chị gái mặc kimono hôm qua nhỉ?

Nhận ra ánh mắt “rực lửa” của tôi, Ánh Dương liền quay mặt đi.

Thầy giáo ở trên bục giảng gọi: “Ánh Dương! Nếu bạn mới có gì thắc mắc thì em giải đáp cho bạn nhé!”

Ánh Dương quay lên nhìn thấy, sau đó gật đầu đáp: “Vâng.”

Mà khi tiếng “vâng” được vang lên, tôi ngớ người luôn.

Giọng nói này… Đúng là giọng nói ngày hôm qua rồi!

Tôi trừng mắt, mở miệng nhưng không thốt nên lời.

Ánh Dương dè dặt quay sang nhìn tôi, sau đó lại quay mặt đi rồi nói nhỏ: “Xin lỗi.”

Rõ ràng là cậu ấy cũng đã nhận ra tôi!

Trời ạ… Làm sao đây?

Tôi và cậu ấy đều nhận ra nhau rồi, quãng thời gian còn lại phải nhìn nhau thế nào chứ!

Chương tiếp
Loading...