Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ánh Dương Của Tâm Đan

Chương 5: Ánh Dương.



Sau sự việc chiếc lắc tay xảy ra, mối quan hệ giữa tôi và các bạn trong lớp lại càng trở nên tồi tệ.

Nhưng tôi không quan tâm, có Ánh Dương bên cạnh là tôi đã rất vui rồi.

Tuy nhiên, người bị hại là tôi còn chưa có ý định trả đũa người ta, vậy mà người ta lại cứ không ngừng tìm cách gây chuyện.

“Các cậu mau xem này! Con Tâm Đan là đồ ăn cắp! Nó lấy trộm đồ đồng hồ của Diệu Na này!”

Tiết thể dục vừa kết thúc, tôi mới từ sân thể dục đi lên lớp thì đã bị đổ tội lên đầu.

Bạn của Diệu Na cầm chiếc đồng hồ và chỉ vào mặt tôi: “Vừa nãy Diệu Na lên lớp thì phát hiện ra là mất đồng hồ. Bọn tớ lục cặp con Tâm Đan thì thấy đồng hồ của Diệu Na ở trong đó!”

“Mấy cậu có quyền gì mà lục cặp tôi?” Tôi tức giận trừng mắt với bọn họ.

“Đã ăn cắp lại còn la làng à! Trộm đồ lại còn dám há mồm ra nói người ta lục cặp mình, đúng là thứ mặt dày!”

“Phải đó! Thứ giả tạo, thảo mai, ăn trộm!”

“Tôi không ăn trộm!” Tôi hét lớn, nhưng bọn chẳng thèm nghe lời nói của tôi.

Tôi nhìn xung quanh lớp thì bắt gặp ánh mắt khinh thường của Diệu An và những bạn khác, còn có cả ánh mắt thất vọng của Minh Duy nữa.

Tôi nắm chặt nắm đấm, nói rằng muốn kiểm tra camera.

Mấy cô bạn của Diệu An lại bảo: 

“Đừng giả nai nữa, chắc mày biết thừa camera của lớp hỏng nên mới dám ăn cắp chứ gì?”

Tôi thật sự không biết điều đó, nhưng bọn họ vẫn cứ luôn miệng nói rằng tôi đang giả vờ.

Những tiếng mắng chửi xung quanh thật ồn ào và nhức nhối. Tôi bịt tai lại nhưng vẫn nghe thấy rõ, bọn họ đang không ngừng mắng chửi tôi.

Nhưng bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên, đập tan những lời ầm ĩ khó nghe đó.

Ánh Dương chạy vào lớp, trừng mắt hỏi những người xung quanh: “Chúng mày làm gì cậu ấy vậy?”

“À, bạn cùng bàn của cậu ăn trộm…”

“Im mồm!” Ánh Dương liếc mắt nhìn người vừa nói chuyện, “Cậu ấy không ăn trộm!”

Lời nói của Ánh Dương dứt khoát và kiên quyết, cậu ấy không cần nghe bất cứ điều gì mà đã đứng về phía tôi.

Trái tim tôi cảm thấy vô cùng ấm áp.

Lúc này, Diệu Na lại lên tiếng: “Cậu ta thật sự đã lấy đồng hồ của…”

“Im miệng!” Ánh Dương lại cắt lời cậu ta, “Tôi đã bảo là cậu ấy không hề làm!”

“Sao mày vô lý thế hả Ánh Dương?” Một bạn nam nói, “À đúng rồi! Nồi nào úp vung nấy thôi, mày và Tâm Đan cũng đều chẳng ra gì mà.”

Nghe thấy vậy, Ánh Dương ngay lập tức xông tới xách cổ bạn nam kia lên: “Mày thử nói lại xem nào!”

Bạn nam đó sợ đến tái mặt.

Những bạn học xung quanh cũng sợ nhưng vẫn nói:

“Định dùng bạo lực để chối tội đấy à?”

“Phải đó! Thứ bạo lực và kẻ ăn cắp! Cút khỏi lớp này đi!”

“Đúng đó! Mau cút khỏi lớp này đi!”

Tôi mím chặt môi, đi đến kéo góc áo Ánh Dương, bảo cậu ấy thả bạn học kia xuống.

Tuy nhiên, tiếng chửi bới vẫn vang vọng, rất nhiều bạn học bảo tôi và cậu ấy hãy cút khỏi lớp này.

Tôi lấy điện thoại ra, định ghi âm rồi nhờ giáo viên giải quyết. Thế nhưng, một bạn nữ đã lên tiếng giúp tôi:

“Tâm Đan không ăn trộm!” Cô bạn khá nhút nhát trong lớp, cũng chính là cô bạn làm đổ cà phê lên giày tôi đã đứng ra. “Giờ thể dục vừa nãy tớ lên lớp định uống nước, nhưng mới đi lên đến cửa, tớ đã thấy chính Diệu Na tự cầm đồng hồ của mình rồi bỏ vào cặp Tâm Đan!”

“Cái gì?” Mấy bạn trong lớp nghe vậy thì nghi ngờ mà nhìn cô bạn nhút nhát, sau đó lại hoang mang mà nhìn về phía Diệu Na.

Diệu Na lộ rõ vẻ lúng túng, “Cậu nói cái gì? Tôi không hề làm thế! Tôi làm thế để làm gì chứ?”

Cô bạn nhút nhát hơi sợ Diệu Na nhưng vẫn nói: “Đó là vì cậu muốn mọi người ghét Tâm Đan! Từ lúc cậu ấy chuyển đến tới giờ, cậu vẫn luôn lén đi nói xấu cậu ấy mà!”

“Gì vậy chứ?” Vẻ mặt các bạn trong lớp lại càng bối rối hơn.

Tôi cũng thấy hơi bất ngờ, Diệu Na nói xấu tôi ư?

Thật ra đáng lẽ tôi phải rất kinh ngạc với chuyện này, nhưng nhớ đến cái hành động giẫm lên lắc tay của tôi vài hôm trước, cho nên tôi chỉ hơi ngạc nhiên một chút mà thôi.

Nhưng mà tại sao cậu ta lại nói xấu tôi chứ? Tôi hoàn toàn chưa làm gì có lỗi với cậu ta. Ngược lại, khi học cấp hai, tôi còn luôn giúp đỡ cậu ta mà.

Khi đó là năm lớp 7, Diệu Na mới chuyển đến trường của tôi. 

Tôi học ở một trường dành cho học sinh quốc tế bên nước ngoài, cho nên trong lớp tôi gồm rất nhiều học sinh có quốc tịch khác nhau. 

Trong lớp cũng có vài bạn hay bắt nạt người khác, nhưng tôi chưa bao giờ là đối tượng bị bắt nạt cả. Tôi giỏi Tiếng Anh, được thầy cô yêu quý, cũng hay giúp đỡ mọi người nên có rất nhiều bạn.

Thỉnh thoảng, thấy một số bạn trong lớp bắt nạt bạn khác, tôi sẽ đứng lên ngăn cản. Những bạn hay chơi với tôi cũng sẽ cùng đứng lên giúp đỡ, cho nên những kẻ bắt nạt sẽ không thể tiếp tục làm điều xấu nữa.

Khi mới chuyển đến, Diệu Na cũng là đối tượng bị người khác ức hiếp. Cậu ta mới ra nước ngoài, không giỏi Tiếng Anh, không dám giao tiếp, cách ăn mặc cũng luộm thuộm, khác hoàn toàn với những bạn học khác, cho nên không ai muốn chơi với cậu ta cả.

Mới đầu tôi chỉ coi Diệu Na là bạn cùng lớp bình thường, bởi tôi có một nhóm bạn chơi rất thân với nhau rồi, cho nên tôi không có ý định làm thân với bạn mới. Thế nhưng sau khi phát hiện Diệu Na bị ức hiếp, tôi đã tuyên bố với mọi người rằng cậu ta sẽ là bạn của tôi, để cho cậu ta không còn là đối tượng bị bắt nạt nữa.

Tôi cứ nghĩ ít nhất cậu ta sẽ có chút thiện cảm với tôi, vậy mà không ngờ cậu ta lại đi nói xấu tôi.

Lúc này, Diệu Na đã tức điên lên, định đi đến đánh bạn nữ nhút nhát kia nhưng mọi người đã ngăn lại.

“Diệu Na, cậu định làm gì thế?”

“Con nhỏ kia dám bảo tao như thế, tao phải cho nó ngậm mồm lại!” Cậu ta đang thẹn quá hóa giận.

Cô bạn nhút nhát hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí mà nói: “Cậu bảo với người khác rằng Tâm Đan giả tạo, hung hăng, bắt nạt người khác, nhưng rõ ràng kẻ xấu xa như thế phải là cậu mới đúng!”

Diệu Na càng nghe càng tức, cậu ta thật sự muốn đánh bạn nữ kia. Nhưng chắc cậu ta không biết rằng hiện giờ, vẻ mặt mình đáng sợ đến mức nào.

Các bạn trong lớp đều không tin nổi mà trừng mắt nhìn cậu ta - một người luôn tỏ vẻ dịu dàng và tốt bụng giờ lại hung dữ như côn đồ.

Tôi đứng chắn trước mặt cô bạn nhút nhát, Ánh Dương lại đứng chắn trước mặt tôi.

Tôi phì cười, sau đó bảo cô bạn nhút nhát: “Cậu nói tiếp đi.”

Cô bạn nhút nhát có thêm dũng khí, thế là liền nói với mọi người: “Khi tớ làm đổ cà phê vào Tâm Đan, cậu ấy mỉm cười và trấn an tớ. Điều này đã làm tớ rất bất ngờ, vì tớ cảm thấy Tâm Đan khác hoàn toàn so với những gì Diệu Na đã kể.”

“Sau đó, tớ lại chợt nhớ ra vào năm lớp 10, có một lần tớ làm đổ nước khoáng trong cốc lên váy của Diệu Na, thái độ cậu ấy liền quay ngoắt 180 độ.”

“Cậu ấy mất bình tĩnh mà trừng mắt chửi tớ, nói tớ là đồ ngu vô tích sự, không có não. Lúc đó tớ rất buồn, nhưng tớ chỉ nghĩ là cậu ấy nhất thời tức giận, bởi bình thường cậu ấy rất tốt.”

“Nhưng bây giờ, tớ chợt nhận ra đó mới là bản tính thật sự của cậu ấy.”

“Không chỉ vậy, Diệu Na hay nói xấu những bạn nữ khác, nhưng cậu ấy lại thường chơi với những bạn nữ ấy. Rõ ràng là chơi rất thân, nhưng sau lưng lại nói xấu nhau…”

Tôi đoán Diệu Na cho rằng cô bạn kia nhút nhát và ít nói, cho nên sẽ không dám nói chuyện xấu của cậu ta ra. Vì thế, cậu ta mới dám nói xấu nhiều người trước mặt cô bạn kia như vậy.

Lúc này, một cô bạn thân của Diệu Na hỏi: “Thế Diệu Na có nói xấu tớ không?”

“Có.” Cô bạn đáp, “Cậu ấy bảo cậu ẻo lả, mặt thì xấu mà cứ tưởng là mình xinh. Còn bảo cậu là…”

“Im mồm!” Diệu Na hét lên, không cho cô bạn nói nữa.

Nhưng cô bạn thân kia đã tức giận, chất vấn Diệu Na: “Sao mày dám nói tao như thế hả con kia? Mày bảo tao là bạn thân nhất của mày cơ mà!”

Một cô bạn thân khác lên tiếng: “Nó bảo tao mới là bạn thân nhất của nó cơ!”

“Cái gì? Mày á? Nó nói xấu mày với tao suốt! Bảo mày não ngắn, chân ngắn, ở bẩn,...”

“Cái gì cơ?”

“Này, thế nó có nói xấu tớ không?”

“Có!” Một cô bạn đứng ở xa lên tiếng, “Nó bảo cậu tham tiền, đi ăn chung không bao giờ trả tiền, còn hay ăn cắp vặt nữa!”

“Cái gì? Con Diệu Na kia, tao không trả tiền bao giờ? Tao hay ăn cắp vặt bao giờ hả?”

Diệu Na hoảng sợ, không nói được lời nào.

Có người lại hỏi tôi: “Vậy hồi cấp hai cậu có bắt nạt Diệu Na không? Nó bảo tớ là cậu bắt nạt nó.”

“Phải đó! Nó bảo với tớ nữa!”

“Cả tớ nữa!” Rất nhiều bạn học đều đồng thanh nói câu này.

Tôi cây ngay không sợ chết đứng mà dõng dạc nói: “Hoàn toàn không có chuyện đó!”

Ai ngờ Diệu Na lại hét lên: “Mày không bắt nạt tao nhưng bạn mày thì có đấy!”

“Không có!’ Tôi ngay lập tức phản bác, “Bạn của tôi hồi cấp hai toàn những người tốt, họ luôn giúp đỡ những bạn khác, không hề có chuyện họ bắt nạt cậu!”

Diệu Na nghẹn họng, sau đó lại liếc ngang liếc dọc suy nghĩ rồi bảo: “Rõ ràng là có! Hồi mới đến tao bị bọn nó lôi vào nhà vệ sinh đánh! Bọn nó biết tao mới ra nước ngoài, nhưng lại bắt tao phải đi hết chỗ này đến chỗ nọ khiến tao lạc đường, sau đó còn chửi tao, nói tao ngu ngốc! Bọn nó còn cô lập tao, nói xấu tao…”

“Đừng có giả vờ nữa, rõ ràng cậu thừa biết những người đó không phải bạn của tôi!” Tôi đi đến, nhìn thẳng vào mắt cậu ta, “Cậu đang giả bộ mất trí à? Rõ ràng khi cậu bị mấy người đó đánh, tôi là người ngăn cản. Khi cậu lạc đường, tôi là người gặp được cậu và đưa cậu về trường. Khi bọn họ nói xấu cậu, cô lập cậu, là tôi đã giúp cậu, bảo vệ cậu, vậy mà sao bây giờ cậu lại bảo tôi bắt nạt cậu?”

“Tao không giả vờ! Mày mới giả vờ ý!” Diệu Na hét lên, “Mày giả làm người tốt, mày giả vờ giúp đỡ tao để những bạn khác ca ngợi mày. Thực chất mày cũng khinh thường tao, chê tao xấu xí và ngu dốt chứ gì?”

“Mày hay đi bên cạnh tao, để người khác càng thấy mày nổi bật. Mày biết rằng khi đó tao rất xấu, mặt tao mọc đầy mụn, cho nên mày hay đứng bên cạnh tao, để người khác so sánh rằng tao là đứa xấu nhất, còn mày là đứa đẹp nhất đúng không?”

“Không hề có chuyện đó!” Tôi cam đoan với cậu ta, “Từ trước đến giờ tôi chưa hề nghĩ như vậy!”

Diệu Na không thèm nghe tôi nói mà chạy về phía Minh Duy, “Cậu tin tớ đúng không? Cậu phải tin tớ, con Tâm Đan giả vờ làm người tốt đó!”

Từ nãy đến giờ Minh Duy vẫn cứ đứng yên, ngẩn ngơ mà nhìn về phía tôi. Nhưng khi Diệu Na chạy đến, Minh Duy lại tức giận hất tay cậu ta ra, trừng mắt nhìn cậu ta mà chất vấn: “Tại sao cậu lại lừa tôi? Rõ ràng Tâm Đan giúp cậu, sao cậu lại nói rằng Tâm Đan bắt nạt cậu? Sao cậu còn xui tôi trả đũa cậu ấy giúp cậu? Hả!”

Ồ, hóa ra cậu ta cũng bị Diệu Na lừa nên mới làm ra những điều tệ như thế với tôi.

Nhưng mà tôi cũng chẳng để tâm lắm, bởi vì hiện tại cậu ta đã chẳng là gì trong lòng tôi cả.

Anh hùng thời thơ ấu cũng không phải, người bạn qua mạng cũng chẳng đúng.

Cùng lắm, cậu ta cũng chỉ là một người bạn cùng lớp đã từng đối xử tệ với tôi mà thôi.

……..

Diệu Na chuyển trường rồi.

Ngày hôm đó, sau khi bị vạch trần, cậu ta đã bụm mặt ngồi khóc trước cả lớp. 

Mấy ngày sau, cậu ta đều nghỉ học, đến hôm nay thì thầy chủ nhiệm thông báo rằng cậu ta đã chuyển trường.

Cậu ta đi rồi, Minh Duy phải ngồi một mình. 

Thầy chủ nhiệm hỏi tôi: “Em ngồi cuối lớp có nhìn rõ không? Có muốn chuyển lên bàn đầu không?”

Nghe thấy vậy, Minh Duy quay đầu nhìn tôi. Tôi có thể trông thấy được sự mong chờ trong ánh mắt của cậu ta, nhưng đương nhiên là tôi không đồng ý rồi.

“Không ạ, em quen ngồi bàn cuối rồi, không muốn chuyển đi đâu ạ.”

Sự chờ mong trong mắt Minh Duy biến thành sự hụt hẫng.

Bàn tay tôi ở dưới ngăn bàn vươn về phía Ánh Dương. Sau đó, tôi dùng hết can đảm mà nắm lấy tay cậu ấy.

Cậu ấy kinh ngạc nhìn tôi, tôi thì đỏ mặt nói: “Ngày hôm nay hơi lạnh…. Tớ có thể nắm tay cậu không?”

Hai tai Ánh Dương đỏ lên, cậu ấy gật đầu đáp: “Được.”

….

Thật ra tôi biết thầy chủ nhiệm hiểu lầm. Thầy cho rằng tôi sẽ không thích ngồi cạnh Ánh Dương, bởi cậu ấy lạnh lùng và bị bạn bè cô lập.

Tuy nhiên, khi thấy tôi không muốn chuyển đi, có lẽ thầy đã hiểu rồi.

Những ngày sau đó lại giống như hồi cấp một, cấp hai, tôi được rất nhiều bạn bè vây quanh.

Mọi người đều đã biết tôi không phải người xấu, tôi lại thường xuyên giúp đỡ bạn bè, cho nên quả thật là các bạn rất thích tôi.

Có nhiều lần Minh Duy muốn nói chuyện với tôi, nhưng tình thế đảo ngược, trước kia cậu ta phớt lờ tôi, còn bây giờ tôi ngó lơ cậu ta.

Thậm chí, tôi còn dùng tài khoản [Thích Ăn Kem] để chặn Minh Duy. Còn tài khoản [Đỗ Tâm Đan] thì không chặn cậu ta được, bởi dù gì cậu ta cũng là lớp trưởng, lỡ có chuyện gì cần thông báo cho tôi mà không liên lạc được thì cũng không ổn.

Tuy nhiên, sau khi bị tôi chặn, Minh Duy đã lập tài khoản khác và nhắn tin cho [Thích Ăn Kem].

Tôi dứt khoát gửi cho cậu ta dòng tin nhắn: [Tôi không muốn làm bạn với cậu nữa, đừng làm phiền tôi.], sau đó thì tiếp cùng chặn cậu ta.

Thế nhưng, Minh Duy lại tiếp tục lập tài khoản và gửi tin nhắn.

Cậu ta thật sự phiền phức, cho nên tôi chỉ có thể chặn rồi lại chặn cậu ta thôi.

Tiết thể dục.

Sau khi tập bài thể dục xong, tôi ngồi nghỉ ngơi và nói chuyện cùng mấy bạn nữ trong lớp.

Cuộc nói chuyện rất vui vẻ, cho đến khi một bạn nữ khuyên tôi: “Này, hay cậu chuyển lên bàn của lớp trưởng đi. Đừng ngồi cạnh Ánh Dương, cũng đừng chơi với cậu ta nữa.”

Tôi nghe vậy thì nhíu mày, nghiêm mặt lại. “Không! Tớ sẽ không bao giờ chuyển chỗ đâu!”

“Nhưng mà Ánh Dương không tốt đâu, cậu ta cướp bạn gái của bạn thân, hơn nữa tính cách cậu ta cứ kiểu gì ý.”

“Không phải đâu, Ánh Dương rất tốt, cậu ấy cũng không hề cướp bạn gái của ai cả.” Tôi nói với cô bạn, “Cậu đừng nói xấu cậu ấy với tớ, bởi vì cậu ấy là người bạn tốt nhất của tớ. Dù cho thế nào đi nữa, tớ vẫn sẽ đứng về phía cậu ấy!”

Thấy thái độ kiên quyết của tôi, cô bạn chỉ đành im lặng.

Tôi bảo cô bạn ấy: “Tớ biết cậu lo lắng cho tớ, nhưng mà thật sự là Ánh Dương tốt lắm. Khi tớ bị hiểu lầm và bắt nạt, cậu ấy đã ở bên cạnh và bảo vệ tớ. Các cậu cũng thấy đấy, không phải ban đầu mọi người đều nghĩ tớ là người xấu sao.”

“Ánh Dương cũng giống như tớ, cậu ấy đã bị các cậu hiểu lầm.” Tôi tự tin nói. “Hãy tin tớ, tớ sẽ cho các cậu thấy Ánh Dương là một người cực kỳ tốt luôn!”

Nghe thấy vậy, mấy cô bạn nghi ngờ mà hỏi tôi: “Cậu chắc chắn chứ?”

“Tớ chắc chắn mà.” Tôi khẳng định.

Một cô bạn lại trêu chọc tôi: “Này, Tâm Đan bênh Ánh Dương như thế, chắc là thích người ta rồi phải không?”

“Hả... Cậu nói gì vậy chứ?” Tôi ngại ngùng quay mặt đi.

Mấy cô bạn khác cười cười: 

“Này, không trả lời là thích đúng không?” 

“Haha, biết ngay là cậu thích Ánh Dương mà!”

Tôi bị trêu nên mặt nóng ran lên, nhưng thật sự không có cách nào để phủ nhận lời các bạn nói cả.

Tôi… Tôi thật sự thích Ánh Dương.

Không biết thích từ khi nào, chỉ biết là thích cậu ấy rất nhiều.

Từ ngày hôm đó, những cô bạn của tôi cũng không còn nhiều thành kiến với Ánh Dương nữa. 

“Tâm Đan là bạn của bọn mình mà! Người Tâm Đan thích thì sao bọn mình có thể ghét chứ!”

“Đúng đó! Hơn nữa nghĩ lại thì đúng là Ánh Dương đã luôn bảo vệ Tâm Đan, cho nên chúng tớ cũng cảm thấy không nên ghét cậu ấy nữa.”

Nghe các bạn nói như vậy, tôi thật sự rất vui.

Thế nhưng vẫn chưa đủ. Điều tôi muốn là tất cả mọi người đều biết rằng Ánh Dương không phải người xấu, chứ không phải chỉ có bạn bè của tôi biết.

Vì thế, tôi đã đi tìm bạn thân của Ánh Dương.

Trong một quán game.

Tôi cầm điện thoại, đưa mắt nhìn về phía từng người đang chơi game trong quán.

Có người bảo rằng Tuấn Khang - bạn thân của Ánh Dương thường tới quán này chơi.

Đến khi nhìn thấy một chàng trai mặc áo ba lỗ màu đen, tôi bèn mở điện thoại lên rồi nhìn vào trong tấm ảnh trên màn hình.

Đây là tấm hình của Tuấn Khang, tôi đã hỏi rất nhiều bạn nên mới lấy được.

Nhìn tấm hình, sau đó nhìn vào chàng trai mặc áo ba lỗ. Xác nhận cậu ấy đúng là Tuấn Khang, tôi bèn đi đến phía sau cậu ấy và chờ đợi.

Đợi đến lúc cậu ấy chơi hết ván game, tôi mới lên tiếng: “Cậu ơi, tớ có một việc rất quan trọng, cậu có thể ra ngoài nói chuyện với tớ được không?”

Nghe thấy tiếng của tôi, Tuấn Khang quay đầu lại, mấy người bạn của cậu ấy ngồi ở bên cạnh cũng quay sang nhìn tôi.

“Chuyện gì?” Tuấn Khang hỏi.

“Nói chung là một việc rất quan trọng, ở đây không tiện nói, chúng ta có thể ra ngoài không?” Tôi dùng ánh mắt chân thành và khẩn thiết mà nhìn cậu ấy.

Cậu ấy cau mày, cuối cùng thì đứng lên với vẻ mặt bất đắc dĩ. Sau đó, cậu ấy đeo khẩu trang lên, còn mượn mũ lưỡi trai của bạn cậu ấy để đội.

“Sao cậu phải trùm kín mít thế?” Tôi thắc mắc.

“Tôi có bạn gái rồi.” Cậu ấy trả lời, “Lỡ để bạn gái nhìn thấy tôi đi cùng với đứa con gái khác thì tôi no đòn à?”

“À à…” Tôi gật đầu, sau đó cùng Tuấn Khang rời khỏi quán game.

Có một công viên ở gần đó, hiện giờ đang có một vài người lớn tuổi đi bộ trong công viên, cho nên tôi đã dẫn Tuấn Khang tới đó để nói chuyện.

“Tớ là bạn của Ánh Dương.” Đây là câu ở đầu của tôi.

Tuấn Khang nhíu mày, nhìn chằm chằm tôi rồi hỏi: “Thì sao?”

“Cậu và Ánh Dương đã từng là bạn thân, cho nên tớ mong cậu sẽ đồng ý giúp cậu ấy. Hiện giờ mọi người trong trường chúng tớ đều hiểu lầm rằng Ánh Dương cướp bạn gái cậu, cho nên cậu ấy đã phải chịu đựng rất nhiều bất công, thậm chí còn bị các bạn trong lớp cô lập.”

“Gì cơ?” Tuấn Khang trừng mắt, có vẻ rất bất ngờ khi nghe thấy chuyện Ánh Dương bị đối xử tệ. 

Nhưng sau đó, cậu ấy lại hỏi: “Thế thì liên quan gì đến tôi chứ?”

“Đương nhiên là liên quan rồi. Ánh Dương đã từng là bạn thân của cậu, hơn nữa…” Tôi do dự vài giây rồi nói thẳng: “Lời đồn cậu ấy cướp bạn gái cậu cũng một phần là do cậu nên mới có đúng không?”

“Cái gì chứ? Tôi không có đồn linh tinh như thế!” Tuấn Khang tức giận, “Khi đó tôi và cái con nhỏ bạn gái “cũ” mới yêu nhau, sau khi tôi dẫn nó đi gặp Ánh Dương và mấy đứa bạn khác thì nó lại thích thằng Dương. Tôi chỉ tức giận nghỉ chơi với thằng Dương. Khi bạn bè hỏi, tôi cũng chỉ… Cũng chỉ…”

“Cũng chỉ thế nào?” Tôi hỏi Tuấn Khang.

Cậu ấy nhớ ra gì đó thì mím môi, nhíu mày, ngập ngừng đáp: “Tôi cũng chỉ… bảo là Thằng Dương cướp bạn gái tôi đi rồi… cho nên tôi không chơi với nó nữa…”

Tôi tức quá nên lớn tiếng: “Sao cậu lại nói như thế chứ? Cậu phải nói cho rõ ràng là bạn gái cậu thích Ánh Dương, chứ sao lại nói là cậu ấy cướp bạn gái cậu?”

“Lúc đó tôi vừa cay vừa tức thì làm sao có tâm trí mà nói rõ ràng được?” Tuấn Khang quát to.

Tôi cũng không kém cạnh mà hét vào mặt cậu ấy: “Cậu tức thì có quyền nói như vậy à? Cậu có biết vì câu nói của cậu mà Ánh Dương đã phải chịu khổ thế nào không?”

“Ai mà biết chứ? Tôi chỉ nói thế với vài đứa bạn thôi mà, tôi có đi rêu rao đâu chứ?”

“Vậy cậu không nghĩ mấy đứa bạn của cậu sẽ đi tung tin khắp nơi à? Cậu không biết miệng đời đáng sợ thế nào sao?”

“Tôi không biết! Nếu biết thì tôi cũng không nói rồi!” Tuấn Khang vò đầu bứt tai, khuôn mặt lộ rõ vẻ giận dữ và lúng túng.

Tôi hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, sau đó thì bào Tuấn Khang: “Vậy thì bây giờ cậu đi giải thích giúp cậu ấy đi. Mọi người sẽ tin lời nói của cậu, Ánh Dương sẽ không bị hiểu lầm nữa.”

“Không!” Tuấn Khang bảo, “Sao tôi phải đi giải thích chứ? Hiện giờ tôi và nó đã không liên quan gì với nhau nữa rồi! Tôi không giúp nó!”

“Cậu nói cái gì?” Tôi nghe mà phát cáu, “Ánh Dương đã từng là bạn thân của cậu đấy! Cậu vì một đứa con gái mà cắt đứt quan hệ với cậu ấy đã đành, bây giờ cậu ấy bị cô lập mà cậu cũng không muốn giúp đỡ sao?”

“Tôi không giúp, mà nó cũng chẳng cần tôi giúp! Hơn nữa cậu thì hiểu cái quái gì chứ? Tôi đã từng coi nó là bạn thân, nhưng nó vốn chẳng coi tôi là bạn thân đâu! Nó đẹp trai, học giỏi, cái gì cũng hơn tôi, tôi suốt ngày bám theo nó, rủ nó đi chơi nên nó mới miễn cưỡng chơi với tôi thôi.”

“Cậu bảo nó bị cô lập, nhưng thực chất chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến nó cả. Nó vốn không thích chơi với người khác, cho nên bị cô lập hay không thì cũng vậy thôi.”

“Thật ra ngay từ khi lên cấp ba là tôi với nó đã càng tách ra khỏi nhau rồi. Nó học trường toàn những người giỏi, còn tôi thì chỉ học một trường bình thường. Tôi không chủ động nghỉ chơi với nó thì nó cũng sẽ nghỉ chơi với tôi thôi. Thế nên là… Tôi và nó sẽ chẳng cần gặp lại nhau nữa đâu.”

Tuấn Khang nói đến đây thì quay sang nhìn tôi. Sau đó, cậu ta khựng người lại, “Này, khóc cái gì chứ? Định ăn vạ rồi bảo người khác là tôi bắt nạt cậu đấy à?”

Đúng, tôi đang khóc. Hai mắt tôi đã bị nước mắt làm mờ đi. 

“Cậu chẳng hiểu cái gì cả.” Tôi nghẹn ngào nói với Tuấn Khang, “Cậu chưa từng bị cô lập, cho nên không hiểu rằng cô lập đáng sợ đến mức nào đâu!”

“Bị cô lập, bị nói xấu sau lưng, bị mọi người nhìn bằng ánh mắt ghét bỏ, thậm chí còn bị bắt nạt! Cậu chẳng hiểu gì về những điều Ánh Dương đã từng trải qua hết!”

Tuấn Khang sững sờ.

“Cậu nói Ánh Dương không coi cậu là bạn thân, nhưng mà tôi đã hỏi cậu ấy... Hỏi rằng khi bị người khác hiểu lầm và ghét bỏ, cậu ấy có ghét cậu hay không. Cậu ấy đã nói rằng không, cậu ấy không giận, cũng không ghét cậu. Từ trước đến giờ, cậu là người bạn thân duy nhất của cậu ấy. Cậu ấy không giỏi biểu đạt cảm xúc, nhưng cậu ấy rất trân trọng tình bạn của các cậu.”

“Cậu nói với người khác rằng cậu ấy cướp đi bạn gái cậu, cậu ấy lại cảm thấy rằng bản thân đã làm tổn thương cậu rồi. Cậu ấy nghĩ rằng mình thật tồi tệ, bởi vì đã khiến cậu - người bạn duy nhất của cậu ấy phải buồn bã. Trước kia cậu ấy chỉ có cậu là bạn thôi, cậu ấy cảm thấy mình rất xấu xa, cho nên mới khiến người bạn duy nhất là cậu ghét cậu ấy!”

Tuấn Khang đứng yên tại chỗ mà ngẩn ngơ.

Tôi bảo cậu ấy: 

“Tôi đoán rằng những người bạn xung quanh cậu đã nói gì đó, cho nên cậu mới dần dần cho rằng Ánh Dương không coi cậu là bạn. Nhưng sự thật là từ trước đến giờ, Ánh Dương vẫn luôn coi trọng tình bạn quý giá giữa cậu và cậu ấy.”

“Cậu hãy suy nghĩ kỹ đi, cậu ấy luôn coi cậu là bạn. Và hiện giờ, cậu ấy rất cần cậu.”

Nói xong những lời này, tôi lau nước mắt, để bản thân bình tĩnh lại rồi rời đi.

Tuấn Khang vẫn đứng yên, tôi nghĩ cậu ấy sẽ hiểu ra mọi chuyện.  

Chương trước Chương tiếp
Loading...