Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Băng Và Tuyết

Chương 2: Mưa



Thiên Nguyệt bước ra khỏi quán cà phê. Quay đầu nhìn lại, đây là nơi bắt đầu tình yêu của cô. Hôm nay nó cũng trở thành nơi kết thúc. Cô ngậm ngùi chấp nhận số phận phũ phàng, quay người đi.


Thiên Nguyệt sau đó không đi về nhà, lại đi lang thang trên các nẻo đường. Vô tình hay cố ý lại đi qua những nơi chất chứa bao nhiêu kỷ niệm của cô và Lâm Tu Kiệt. Nhớ lại những lời hứa mà hắn ta đã hứa với cô. Cô đã từng nghĩ rằng đây chắc chắn chính là người cô yêu nhất, cũng chính là người yêu cô nhất. Tin tưởng rằng cuộc sống này sẽ là màu hồng đẹp đẽ. Nhưng cũng chỉ là cô tự mình đa tình, thế giới ấy đã hoàn toàn sụp đổ. Những ký ức đẹp nhất của cô, bây giờ nhìn lại nó chỉ toàn là sự giả dối. Dù đã cố gắng mạnh mẽ như thế nào, thì trái tim cô cũng không thể nào nhịn lại mà thắt lại.

Những hàng nước mắt cứ thế chảy ra không thể kiểm soát. Cô cứ bước đi trong vô thức, không có mục đích, không có điểm đến. Cô tự hỏi, rốt cuộc thời gian qua có ý nghĩa gì chứ. Rồi bỗng nhiên, bầu trời trở nên xám xịt, bắt đầu tí tách rơi những hạt mưa đầu tiên tiếp đó là kéo theo một trận mưa lớn ập đến. Mọi người thấy thế liền vội đổ xô chạy đi trú mưa. Chỉ có riêng một bóng dáng nhỏ nhắn, cứ thế mặc kệ số phận, thất thểu đi giữa trời mưa lạnh giá.

Mặc cho trời mưa thấm ướt sũng cơ thể mỏng manh nhỏ bé của Thiên Nguyệt. Dường như cô đang muốn cho nước mưa thấm đẫm gương mặt mình, hòa trộn với nước mắt, để không ai biết rằng cô đang khóc, đang đau khổ. Nhưng đường mưa trơn trượt, Thiên Nguyệt vì thế mà vô ý trượt ngã. Càng tệ hơn là chiếc giày của cô cũng bị gãy gót, mà chân cô thì cũng bị trật. Đau buồn, tuyệt vọng, bất lực, mọi thứ cứ thế ùa đến chạm đến đỉnh điểm giới hạn sự chịu đựng của Thiên Nguyệt.

Cô cứ thế òa khóc như một đứa trẻ, mặc kệ những người xung quanh xem cô như kẻ điên, cô gào khóc chất vấn ông trời:” Rốt cuộc tôi đã làm gì sai chứ?” Có lẽ điều sai nhất mà cô đã làm chính là tin vào tình yêu chăng.


Thiên Nguyệt cố gắng đứng dậy, nhưng cái chân bị trật của cô lại không hợp tác, chỉ cần cô động đậy một chút là nó sẽ đau thấu xương. Cô nhăn mặt định dùng hết chút sức lực còn lại để đứng lên. Nhưng bất ngờ, thân thể cô được nhấc bổng. Một chàng trai xa lạ mặc đồ đen, mang khẩu trang đen đã bế cô lên. Thiên Nguyệt giật mình, cô biết rằng, ngay lúc này cô nên giãy dụa thoát khỏi vòng tay kẻ lạ mặt này. Nhưng hơi ấm từ cơ thể anh ta khiến cô có chút mù quáng mà buông thả bản thân. Thiên Nguyệt cứ thể ngoan ngoãn để cho chàng trai ôm đi.


Chàng trai không nói một lời nào, cứ thế dịu dàng bế cô vào điểm đợi xe buýt để trú mưa. Anh cởi áo khoác của mình ra, trải lên ghế sắt rồi mới để Thiên Nguyệt ngồi lên. Rồi anh ta quỳ một gối xuống, ngồi trước mặt Thiên Nguyệt, nhẹ nhàng nâng bàn chân của cô lên, tỉ mỉ xem xét chấn thương của cô: “Chân cô bị trật rồi. Để tôi giúp cô nắn lại.” Thiên Nguyệt nghe vậy thì không khỏi gồng mình. Cô sợ đau, dù cô biết rằng sau khi nắn, chân cô sẽ trở lại bình thường, nhưng cơ thể cô vẫn không nhịn được mà căng thẳng. Chàng trai thấy cô sợ như vậy, lên tiếng trấn an cô: “Cô yên tâm, tôi sẽ làm nhẹ nhàng nhất có thể. Nó chỉ nhói một chút thôi.” Giọng nói ấm áp của anh lại khiến Thiên Nguyệt an tâm. Rồi chàng trai xoay xoay cổ chân của Thiên Nguyệt vài cái, một tiếng rack vang lên. Cơn đau ập đến quá nhanh khiến Thiên Nguyệt không nhịn được mà nhăn mặt. Nhưng cô nhanh chóng phát hiện ra, chân của cô đã có thể hoạt động bình thường, gương mặt cô liền lộ ra biểu cảm vui vẻ, chàng trai nhìn cô cũng vô thức cười theo. Nhưng rồi anh lại nhìn thấy đôi chân trần của cô, hàng lông mày khẽ nhíu lại một cái. Rồi anh nói với cô: “Cô đợi tôi một chút.” Nói xong, anh ta vội chạy đi giữa trời mưa như trút nước. Thiên Nguyệt còn chưa kịp phản ứng kịp, thì đã không thấy bóng dáng chàng trai đâu. Cô nhớ lại lời anh ta nói với cô mà có chút do dự, cô cũng không biết là mình có nên đợi hay không. Nhưng cô còn chưa kịp cảm ơn anh ta, liệu bây giờ bỏ đi thì có phải là kỳ cục lắm không. Sau một hồi ngẫm nghĩ, cô vẫn quyết định ngồi lại đợi anh chàng lạ mặt kia. Có lẽ đây là hành động kỳ lạ nhất của cô từ trước đên đến giờ - chờ đợi một người xa lạ. Nhưng cô chờ mãi, chờ mãi, chờ cho đến khi bến xe buýt cũng chỉ còn mình cô. Tài xế xe buýt còn tốt bụng nhắc nhở cô: “Đây là chuyến cuối cùng rồi đấy, cháu có đi không?” Thiên Nguyệt lịch sự đáp lại: “Dạ cháu không đi đâu ạ.” Chiếc xe buýt cuối cùng cũng rời đi, Thiên Nguyệt cũng có chút thất vọng thở dài: “Chắc là anh ta trêu mình rồi.” Rồi cô cũng đứng dậy, chuẩn bị đi về nhà sau một ngày mệt mỏi. Nhưng rồi, bóng dáng đen cao lớn ấy lại xuất hiện, anh chàng lạ mặt đã quay lại. Anh ta thở hồng hộc vì chạy nhanh, trên tay còn cầm một chiếc hộp. Anh lại ngồi xuống trước mặt Thiên Nguyệt, mở chiếc hộp ra, bên trong là một đôi giày bệt. Anh nhẹ nhàng mang vào chân cho cô. 


Thiên Nguyệt thấy những cử chỉ ấm áp thì bất giác mủi lòng, trong lúc cô thảm hại nhất, không ngờ chính một người xa lạ đã giúp đỡ cô. Cứ thể im lặng ân cần như thể đang thầm an ủi cô. Cảm xúc của Thiên Nguyệt cứ thế dâng trào, cô lại bật khóc nức nở, bao nhiêu tủi hờn cũng cứ thế tuôn ra: “Sao anh lại tốt với tôi như thế? Anh tốt với tôi như thế để làm gì chứ? Đàn ông mấy anh đều là lũ tồi thôi! ” Chàng trai thấy Thiên Nguyệt như thế, thì trong lòng cũng không dễ chịu, nhưng anh cũng không giải thích câu nào. Chỉ cố gắng ôm cô vào lòng để trấn an cô, nhẹ nhàng vỗ về cô. Thiên Nguyệt càng khóc lớn, cô cứ thế như một đứa trẻ mà khóc lóc trong lòng chàng trai lạ mặt.


Sau khi Thiên Nguyệt bình tĩnh lại, cô chầm chậm rời xa khỏi vòng tay ấm áp của chàng trai. Nhìn thấy trên áo anh ướt đẫm một mảng, cô không khỏi xấu hổ: “Xin lỗi anh. Tôi…” Nhưng chàng trai không đợi cô nói hết đã ngắt lời cô: “Không sao. Cô đã ổn hơn chưa?” Thiên Nguyệt khẽ gật đầu. Chàng trai lại nói tiếp: “Vậy tôi đưa cô về.” Thiên Nguyệt nghe câu nói anh chàng nói cảm giác như anh không cho cô từ chối, nhưng cô nghĩ bản thân đã làm phiền người ta quá nhiều, còn chưa biết người ta là ai, tốt xấu gì cũng không nên để người ta biết nhà mình, nên cô vẫn quyết định mở lời: “Tôi đã không sao rồi. Cảm ơn anh vì mọi thứ. Tôi có thể tự về được.” Vừa nói xong, Thiên Nguyệt quay người chuẩn bị rời đi, nhưng giọng nói trầm ấm của chàng trai lại vang lên: “Cô yên tâm, tôi sẽ không làm hại cô.” Câu nói đơn giản lại một cơn gió mùa xuân, nhẹ nhàng cuốn đi sự đề phòng của Thiên Nguyệt. Cô có chút sững người lại. Cô biết việc này là không nên, nhưng cô không nhịn được mà muốn cảm nhận thêm một chút ấm áp. Thôi thì hãy cho cô buông thả hôm nay, nếu có bất kỳ nguy hiểm gì, cô sẵn sàng gánh chịu. Thiên Nguyệt không nói gì, chỉ tiếp tục tiến về phía trước. Chàng trai cũng hiểu ý, mà tiến lên đi bên cạnh cô. 


Trên đường đi, hai người không nói với nhau câu nào. Thiên Nguyệt lén quay đầu nhìn qua. Chàng trai từ đầu đến cuối vẫn luôn mang khẩu trang, chỉ để lộ ra đôi mắt sắc lạnh. Nhưng khi đôi mắt đó nhìn cô, lại để lộ ra tia ấm áp, dịu dàng. Hàng lông mi đen dài còn vương trên đó vài giọt nước óng ánh. Thiên Nguyệt cứ thế ngắm nhìn đôi mắt xinh đẹp huyền bí kia lại không nhận ra hành động nhìn lén của mình đã bị phát hiện: “Trên mặt tôi dính gì à?” Câu nói của chàng trai khiến Thiên Nguyệt giật mình, cô xấu hổ quay mặt đi chỗ khác. Chàng trai thấy vành tai của cô ửng đỏ mà bật cười. Thiên Nguyệt nhìn thấy đã gần đến nhà của mình, vội vàng bỏ chạy để trốn tránh sự xấu hổ: “A! Tới nhà tôi rồi. Cảm ơn nhé. Anh về cẩn thận.” Còn không để chàng trai phản ứng, cô đã chạy vụt đi. Chàng trai nhìn bóng lưng của cô mà mỉm cười dịu dàng.


Thiên Nguyệt vào nhà đóng sầm cửa lại: “Đã nhìn lén còn bị phát hiện, xấu hổ chết đi mất.” Nhưng rồi cô nhớ ra, mình chưa xin thông tin liên lạc để cảm ơn người ta đàng hoàng. Bỗng nhiên, chuông điện thoại của cô vang lên, là mẹ cô, bà Tạ Tâm gọi cho cô. Thiên Nguyệt chần chừ hồi lâu, nhưng rồi cô vẫn bắt máy: “Alo, mẹ. Mẹ gọi con có chuyện gì đấy?” Bà Tạ Tâm nhìn thấy gương mặt con gái có chút hốc hác thì lo lắng: “Mẹ gọi hỏi thăm thôi. Con có chuyện gì thế? Sao trông mệt mỏi thế này?” Thiên Nguyệt im lặng một chút, nhưng rồi vì không muốn mẹ cô lo lắng nên cô vẫn không kể chuyện của ngày hôm nay: “Không có gì đâu ạ. Chỉ là dạo này lịch học hơi dày đặc thôi. Thôi, có gì bữa sau con gọi lại nhé, con ngủ sớm mai còn đi học đây.” Rồi cô vội vàng tắt máy, sợ rằng chỉ cần mẹ cô gặng hỏi thêm một chút nữa là cô sẽ lại khóc mất. 


Bà Tạ Tâm thấy con mình như vậy, thừa biết rằng là con mình đã xảy ra chuyện gì đó. Nhưng nếu cô đã không muốn nói. Thì bà chỉ có thể thầm an ủi cho cô vậy. 


Thiên Nguyệt bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc sâu, để ngày hôm nay cứ thế nhanh chóng trôi qua. Cô để cơ thể mình thả trôi lên chiếc giường êm ái. Cô cứ thế nhìn lên trần nhà, cảm nhận không gian tĩnh mịch xung quanh. Cô chầm chậm nhắm mắt lại, bất giác nước mắt lại rơi: “Hôm nay quả là mệt mỏi.”

Chương trước
Loading...