Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Hoàng Thượng Không Yêu Nữ Chính

Chương 4: "A Sơ, đừng sợ."



6.

Đào Mộng Sơ đối diện với cẩu hoàng đế nàng mắng lên mắng xuống mấy ngày nay, cách đối diện trực tiếp nhanh gọn lẹ, rất có phong cách.

“Sao lại ngồi lên đùi trẫm như vậy? Tránh ra cho trẫm duyệt tấu chương.”

“Sau một đêm thức giấc, thần thiếp cảm thấy bản thân không muốn rời khỏi người nửa bước.”

“Mấy ngày trước nàng nói không muốn phiền trẫm duyệt tấu chương, bảo trẫm dọn về Dưỡng Tâm Điện làm việc mà?”

“Mấy ngày trước thần thiếp nói năng linh tinh đó ạ, bây giờ thiếp chỉ muốn người mãi ở đây.”

“Nàng có bệnh rồi.”

Mặc kệ Trình Kính nhìn nàng bằng nửa con mắt, Đào Mộng Sơ vẫn ôm quyết tâm đeo bám Trình Kính đến cùng.

Âm thầm hô to khẩu hiệu trong lòng ba lần.

Vì cuộc sống, vì tiền, vì mỹ nam!

7.

Nhờ câu "Thần thiếp chỉ muốn bên cạnh người mãi" của Đào Mộng Sơ. Trình Kính thưởng cho nàng một chuyến Nam tuần đến An Ly.

An Ly nổi tiếng nhiều món ngon lẫn cảnh đẹp, mỗi tội đi thuyền rất lâu, nàng bị sóng đánh xanh mặt, nôn mửa liên tục mấy ngày trời. Tiểu Hồng túc trực bên cạnh nàng, hai mắt em ấy sáng quắc: "Nương nương, hay quá! Chắc chắn là có hỷ!"

Nàng không đáp nổi nữa lăn ra bất tỉnh nhân sự.

Đào Mộng Sơ mơ về chuyện kiếp trước, lần đó trường trung học cũng tổ chức chuyến đi dã ngoại bằng thuyền thế này. Con thuyền lênh đênh men theo dòng sông ôm quanh thành phố chưa được nửa tiếng, cô nôn đến ngất. Lần đó, cô bạn Ý Nhi kể lại lúc cô ngất đi, Trình Kính là người hùng hồn xông đến bế cô vào, mặt hắn xanh gấp đôi mặt cô, miệng liên tục gọi: "Đào Mộng Sơ."

Vậy mà lúc cô tỉnh lại, hắn lại bĩu môi: "Đúng là thiên tài Mộng Sơ, sóng đánh ba mươi phút, ngất ba tiếng."

Lúc đó cô trả lời hắn thế nào nhỉ...

"A Sơ, A Sơ..." Người nọ vừa gọi vừa lay lay người nàng.

Cuối cùng nàng đã tỉnh, trước mắt là gương mặt tái xanh của cẩu hoàng đế, hắn trông thấy đôi mắt sáng hé mở, lập tức bĩu môi: "Đúng là tài nữ hậu cung, sóng đánh nửa canh giờ, ngất nửa ngày."

Nàng ngạc nhiên trợn mắt nhìn người trước mặt, hình ảnh nam chính và Trình Kính như hợp làm một. Giống quá! Từ vẻ ngoài đến cả ngữ điệu, đây có phải là trùng hợp không? Thế gian này có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Đào Mộng Sơ cảm thấy có cái gì đó không thực, cô phải tìm hệ thống xác nhận.

Đêm.

Nàng gọi hệ thống.

"Ta thấy cẩu hoàng đế có vấn đề, hắn không giống người cổ đại."

Hệ thống tặc lưỡi.

[Hắn là người lập trình, làm sao giống con người được?]

"Ngươi đang cố tình hiểu sai ý ta."

[À thế à? Vậy để tôi kiểm tra lại một chút.]

Hệ thống im lặng một lúc, cuối cùng thông báo không có bất kì một lỗi nào.

Đào Mộng Sơ ngả lưng xuống giường, cảm giác nghi ngờ trỗi dậy, nam chính rất giống Trình Kính, vẻ ngoài lẫn tính nết như từ một khuôn đúc ra. Rất có thể khi cánh cửa xuyên nhanh mở ra, không chỉ riêng mình nàng bị hút vào quyển tiểu thuyết này, ngay cả Trình Kính cũng bị cuốn theo. Hắn là diễn viên, việc giấu giếm nàng dễ như trở bàn tay. Nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới nghĩ lui, dáng vẻ trêu chọc cười cợt của hắn, đúng là không lẫn đi đâu được.

"Hoàng thượng, nương nương đã ngủ rồi."

"Trẫm vào xem nàng ấy."

Đào Mộng Sợ vội vàng nhắm chặt mắt lại, đợi chờ người từ ngoài cửa đi vào.

Hoàng thượng nắm tay nàng đặt vào trong chăn, nàng thừa cơ xông lên, giữ chặt tay Hoàng thượng. Giả vờ mơ màng mớ ngủ, gọi: "Trình Kính..."

Bàn tay bị nàng giữ chặt chợt khựng lại.

"Trình Kính... lái xe cẩn thận..."

Đào Mộng Sơ đánh cược một trận, thấp thỏm đợi câu trả lời từ Hoàng Thượng.

Hắn trầm ngâm một lúc lâu, không gian tĩnh lặng đến mức nàng nghe được tiếng thở dài thườn thượt. Ngón tay thon dài vỗ vỗ nhẹ vào mu bàn tay nàng, giọng trầm trầm: "Anh biết rồi, em đừng sợ, anh ở đây."

Nàng chết lặng.

Thế gian xoay vòng như chong chóng trong gió. Thằng cha hàng xóm đáng ghét xuyên thành Hoàng đế phản diện, còn nàng có nhiệm vụ công lược hắn.

Chuyện quái quỷ gì vậy?

8.

Chuyến đi An Ly này, đúng là khiến nàng mở mang tầm mắt.

Đào Mộng Sơ cắn môi, lửa giận hừng hực, nàng vừa nghe được cuộc đối thoại giữa Hoàng thượng và Tể tướng.

"Hoàng thượng, Đại An Quốc xấc láo cấu kết với Tiêu Vương ở biên cương, liên tục tuyên chiến." Tể tướng cúi người thưa.

"Hỏi bọn nó, biết bố mày... à trẫm là ai không? Bọn nó tuyên thì trẫm chiến luôn. Ngày nào cũng tấu chương bực hết cả mình."

Cái kiểu chưa có gì với mẹ người ta, mà hở tí đòi làm bố người ta như thế, chỉ có thể là Trình Kính. Nàng vừa bực, vừa mừng. Bực vừa tên khốn này giấu chuyện hắn cũng xuyên được vào đây, còn mừng vì đối tượng là người cùng xuyên, dĩ nhiên là dễ công lược hơn rồi.

Nàng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, bản thân mình phải đi công lược phản diện, mà đúng hơn là cưa cẩm anh hàng xóm ở thế giới cổ đại.

Bây giờ phải làm sao đây?

"Trời ơi, điên mất!"

"A Sơ đang lẩm bẩm gì vậy?" Chẳng biết Hoàng thượng cho Tể tướng lui xuống từ bao giờ, hiện tại hắn đang tiến về phía nàng.

Đào Mộng Sơ không trả lời Trình Kính, thái độ kỳ quặc của nàng khiến hắn không vui, hắn gọi nàng một lần nữa: "A Sơ? Nàng không hành lễ với trẫm."

Đột nhiên Đào Mộng Sơ xoay người, hai mắt lưng tròng nhìn Hoàng thượng.

"Hoàng thượng! Người biết thần thiếp là ai..."

Giọng nói run run cùng đôi mắt long lanh kia khiến Trình Kính chột dạ, chẳng lẽ chuyện hắn giấu nàng bại lộ rồi ư? Cố giữ bình tĩnh, Hoàng thượng chau chau đôi mày rậm, đầu hơi nghiêng nghiêng tỏ ý không hiểu.

"Nàng đang nói cái gì vậy? Nàng là ai?" Hoàng thượng nhìn nàng chằm chằm, sau đó tiếp tục nói: "Trẫm không hiểu ý nàng."

Đào Mộng Sơ tóm chặt cánh tay Hoàng thượng, nở nụ cười e ấp: "Thần thiếp là ai... ai lớp diu."

Cơn giận của Hoàng thượng vơi đi quá nửa, hắn không giấu được nụ cười, khóe môi cong lên: "Ai lớp diu? Ai lớp diu là cái gì?"

Nụ cười của Đào Mộng Sơ càng thêm e lệ, hai má phớt hồng: "Nó có nghĩa là... thần thiếp..."

"Nàng làm sao?"

"Thần thiếp đánh gãy sống lưng Hoàng thượng!"

"To gan!"

"Anh dám giấu tôi!" Nàng trừng mắt rít lên, gằn từng chữ một: "Nam - diễn - viên - xuất - sắc - Trình - Kính!"

Khuôn hàm của Hoàng thượng đông cứng, hắn đứng hình nhìn nàng, mắt đối mắt, nhất thời không biết nên nhận hay nên chối.

Nhưng Đào Mộng Sơ không cho hắn có cơ hội chối, nàng thẳng thừng vạch trần.

"Lúc nào anh cũng đòi làm bố của người khác thế hả? Cái gì mà "Anh biết rồi, em đừng sợ". Bây giờ anh có chối đằng trời!"

Cổ họng Trình Kính khô khan, hắn nuốt nước bọt một cái, mắt đảo sang trái rồi lại sang phải, nói vậy mấy ngày trước hắn đến thăm nàng, nàng đã nghe hết rồi. Chính tai Đào Mộng Sơ nghe rõ tất cả, hắn biết chối thế nào nữa đây? Trình Kính hắng giọng: “Trẫm trôn (troll) nàng thôi.”

“...” Trôn cái thái hậu nhà anh!

Nghe thấy câu trả lời của Trình Kính, lồng ngực nàng căng lên phập phồng thở lên xuống, đầu tức xì khói, nàng nghiến răng: “Anh giỏi lắm, từ giờ về sau đừng bao giờ đến gặp tôi nữa, đoạn tuyệt đi!”

Dứt lời, nàng phất tay áo rời đi.

Hệ thống vội nói:

[Ký chủ bình tĩnh, người đoạn tuyệt với phản diện không được đâu, nhiệm vụ toang mất.]

Đào Mộng Sơ rẽ vào chỗ khuất, lén lút nhìn Hoàng đế hàng xóm đứng như trời trồng, mặt mũi rõ thất thần, nàng lại lẩm bẩm với hệ thống: “Tính tình của Trình Kính ta biết rất rõ, nhất định hắn không vì mấy câu đoạn tuyệt này mà bỏ cuộc đâu, tên khốn này dai như đỉa ấy.”

Hệ thống ồ lên một tiếng.

[Cái này nằm trong kế hoạch của ký chủ ư?]

“Phải đó, ngươi tin ta đi, sớm muộn gì hắn cũng kiếm chuyện lẽo đẽo theo ta nữa thôi.”

Bao nhiêu năm qua hắn luôn như vậy, luôn tìm mọi cách làm phiền nàng.

[Ồ! Ký chủ! Xem ra phản diện rất thích cô, nhiệm vụ này quá dễ rồi, chỉ còn đợi cô xiêu lòng nữa thôi.]

Đợi nàng xiêu lòng ư? Nhưng mà Trình Kính có thích nàng ư? Từ trước tới giờ hắn chỉ xem nàng như trò đùa, tha hồ bỡn cợt, cùng lắm là tình cảm anh em hàng xóm mà thôi, làm gì có chuyện hắn thích nàng.

“Linh tinh, tên đó không đặt ta vào phạm vi yêu đương của hắn đâu.”

Hệ thống nhìn ta bằng nửa con mắt.

[Ký chủ nhìn trai thì thông suốt nhanh nhẹn, sao nhìn chuyện yêu đương kém thế hả? Cô không tin vậy thì tôi cho cô xem bảng tình ý.]

“Có thể xem tình ý luôn à, vậy thì tốt quá, cho ta xem thử.” Nàng ngạc nhiên, vốn nghĩ hệ thống này chỉ là loại cùi bắp.

Hệ thống búng tay một cái, bảng điểm màu hồng phấn xuất hiện ngay trước mắt, dữ liệu hiển thị dưới dạng biểu đồ miền.

Quan trọng hơn là biểu đồ này như một con dốc vậy, một đường kéo lên đỉnh mốc 100%, nàng ngớ người một lát, sau đó liếc nhìn hệ thống sắc lẹm: “100% cũng phải rồi, các người chuyển hết tình cảm của phản diện dành cho nữ chính lên người ta còn gì?”

Hệ thống tặc lưỡi.

[Ôi trời ơi! Ký chủ chưa từng nghe câu “Đế vương bạc tình” à? Hắn yêu nữ chính cỡ nào thì cũng chỉ ở mốc 70% thôi, 30% là tự thưởng cho bản thân đó. Ký chủ xem, đoạn tình cảm này cán mốc 100%, rõ ràng là thích đến chết đi sống lại.]

Vậy là hắn thật sự rất thích nàng? Phản diện chỉ thích 70%, liệu có phải số phần trăm còn lại là do tình cảm sâu tận đáy lòng Trình Kính bù vào không?

Đột nhiên nàng nhớ về một vài ký ức kiếp trước.

Từ khi hai người vào cấp ba, cứ vào ngày một tháng tư hàng năm, Trình Kính sẽ đến trước mặt nàng, miệng hắn cười cười, nửa thật nửa đùa nói: “Anh thường xưng bố với người khác, nhưng chỉ thích làm bố của con em.”

Lúc nào cô cũng không đáp, vung tay bẹo má hắn thật đau, ngày cá tháng tư là ngày nói dối, không thích hợp để bày tỏ với một người. Hắn thường xuyên bỡn cợt cô, những lời hắn nói ra, Đào Mộng Sơ mặc định đó là nói đùa. Song, bây giờ nghĩ lại, quả thật mấy năm gần đây, đôi mắt Trình Kính luôn mang theo chút ưu tư khi nhìn cô.

Vậy là... không phải nói đùa...

Trái tim nàng lỗi mất một nhịp, cảm giác xuyến xao giấu kín trong lòng đột nhiên lóe lên, vùng dậy dào dạt.

[Ký chủ, trông cậy vào cô.]

9.

Hoàng đế hàng xóm vẫn mò đến tìm nàng, hiện tại hắn xuyên thành hoàng thượng, thiên hạ là của hắn, Tử Cấm Thành cũng là của hắn, tần phi nhỏ bé như Đào Mộng Sơ làm sao thoát được hắn. Có điều, Trình Kính là tên vô liêm sỉ, chuyện hắn lừa nàng, hắn xem như không có gì. Thậm chí còn mặt dày đến chỗ nàng ăn cơm, thái độ không có chút hối lỗi nào. Nàng vẫn còn giận hắn, nghiêm mặt không động đũa.

Hắn gắp cho nàng một đũa rau dền, thản nhiên nói: “Món rau nàng thích nhất, ăn nhiều vào.”

Đào Mộng Sơ mím môi, thấy vậy Hoàng thượng gắp thêm cho nàng một đũa nữa, nhẹ giọng bảo: “Ăn nhiều vào.”

“Thần thiếp ghét nhất món rau dền!”

Hắn ngưng đũa, cười híp mắt: “Chịu mở miệng rồi à?”

Hừ!

“Sao lại im lặng rồi.”

Nàng nhất quyết không trả lời hắn.

Trình Kính thở dài, trầm ngâm một lúc rồi quyết định xuống nước: “Xin lỗi nàng, là trẫm quá đáng.”

“...”

“Vẫn giận à?”

Đúng, vẫn giận. 

Trình Kính giữ chặt tay nàng, hắn nói: “Thành An Ly cảnh vật rất đẹp, ngày mai trẫm đưa nàng cải trang ra ngoài.”

10.

Vậy là nàng nhận được một vé du ngoạn cùng Trình Kính, Tuệ Phi bây giờ hóa thành phu nhân nhà giàu, Hoàng thượng biến thành một lão gia mặt dán đầy râu. Nàng trộm nhìn Trình Kính, đúng là đẹp chết người, nhìn góc nào cũng thấy đẹp, ngay cả dán một chùm râu vào vẫn đẹp. Hết sức vô lý mà!

Trình Kính nắm tay nàng, hai người băng băng qua con mấy con phố. Bên tai reo đầy thanh âm vui nhộn, tiếng rao bán kẹo hồ lô, tiếng trẻ con làm nũng đòi kẹo, cả tiếng cãi nhau ầm ầm, xe ngựa kêu lộc cộc. Tất cả tựa như mực nước, điểm thêm màu sắc cho bức họa chợ phiên.

Mùi thơm từ quán mì bò trước mắt thu hút sự chú ý của Đào Mộng Sơ, nàng lia mắt nhìn quán mì chằm chằm. Trình Kính quá hiểu nàng, hắn kéo tay nàng tiến về phía quán mì, vui vẻ gọi hai bát, sau đó nói thêm: “Một bát không hành.”

Ông chủ cười tươi rói, “Vâng, vâng! Lão gia, phu nhân và ngài rất là đẹp đôi."

Trình Kính cong môi cười, sảng khoái hô lên: “Ồ! Mắt nhìn người của ngươi rất tốt, thưởng cho ngươi ba lượng bạc.”

Đào Mộng Sơ kéo tay áo hắn, thì thầm: “Lão gia, dường như lấy lòng người rất dễ.”

Trình Kính nheo mắt, đầu hơi cúi xuống nhìn nàng, khóe môi hắn cong lên tạo thành một nụ cười kỳ quái: “Đúng, lấy lòng ta rất dễ, vậy mà từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ chịu lấy lòng ta.”

Nàng thả ống tay áo ra, chợt nhớ lại lời hệ thống nói.

“Xem ra phản diện rất thích cô...”

Là phản diện thích hay là... bản thân Trình Kính thích nàng...

Đào Mộng Sơ lắc đầu thật mạnh, trên bàn đã thơm nức mùi mì bò. Nàng nhìn xuống bát mì của mình, một màu vàng nâu ngon mắt và không có hành. Sở thích của nàng, hắn nhớ rất kĩ. Đào Mộng Sơ hít một hơi sâu, sau đó bạo gan hỏi hắn: “Chàng rất thích ta... đúng không?”

“Sống đến kiếp thứ hai nàng mới biết à? Đúng là cái đầu không dùng được.”

Tuy miệng hắn giễu cợt, nhưng tay liên tục gắp bò từ bát hắn chuyển vào bát nàng, thản nhiên vô cùng.

Câu trả lời của Trình Kính khiến nàng ngẩn ngơ, chính miệng hắn thừa nhận là hắn thích nàng, vậy mấy lời tỏ tình ngày một tháng tư hàng năm là thật. Tim nàng hẫng mất một nhịp, có chút gì đó chôn giấu trong lòng bùng lên, một loại cảm giác rất lạ. Khóe môi nàng mấp máy: “Vậy tại sao...”

Trình Kính nhét một đũa mì vào miệng nàng, tựa như hắn đã biết rõ câu hỏi, chậm rãi đáp: “Vì ta chừa cho chính mình một đường lui. A Sơ, nếu nàng chấp nhận, chúng ta sẽ vui vẻ bên cạnh nhau. Nếu nàng không đồng ý, ta sẽ nói đó là trò đùa, chúng ta vẫn sẽ ở bên cạnh nhau.”

“Ta đã đợi nàng rất lâu rồi.”

Được rồi, nàng thừa nhận giây phút này, trái tim nàng bắt đầu rung động rồi.

Đào Mộng Sơ hơi ngoảnh mặt đi, nàng không biết phải đối mặt với lời bày tỏ này thế nào, nó quá đột ngột, cũng quá chân thành.

“Trước đó chàng luôn trêu chọc ta... ta không dám tin lời chàng nói là thật, vậy nên không nhận ra.” Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó thành thật nói: “Ta có nhiệm vụ phải nảy sinh tình cảm với chàng...”

“Nhiệm vụ thú vị thế nhỉ?”

Không biết vì sao nàng cảm thấy hơi xấu hổ, môi mím lại.

Trình Kính buông đũa xuống, hắn nhìn nàng một lúc, nói: “Nàng muốn có ý trung nhân, ta muốn có nàng, vậy tại sao chúng ta không thử?”

Nàng ngước mắt nhìn hắn, môi mím chặt hơn.

11.

Đào Mộng Sơ nhận lời với Trình Kính rồi, nếu ở thế giới hiện đại thì mối quan hệ của hai người lúc này là đang trong giai đoạn tìm hiểu.

Hệ thống nói cơ thể của nàng ở thực tại cần tỉnh lại càng sớm càng tốt, nàng đã đẩy nhanh tiến độ làm nhiệm vụ bằng cách ghi ra những việc có khả năng sẽ làm nàng rung động cho Trình Kính.

Việc đầu tiên là dạo phố ngắm trăng, lúc này hai người cũng đang dạo thành An Ly một vòng.

Trình Kính nhìn tờ giấy nát nàng đưa một lúc, sau đó nghiêng đầu nhìn nàng, nói: “Phu nhân, lịch trình tiếp theo là ngắm trăng ở sông Hy Nguyệt...”

Đào Mộng Sơ không đáp lời hắn mà hét lên: “Có cướp! Hầu bao của ta, hầu bao của ta bị móc mất rồi.”

Trình Kính nhanh như chớp tóm lấy tay nàng, lao băng băng về phía trước, đầu hắn hơi nghiêng nghiêng hét lên: “Nắm chặt tay ta nhé! Hắn chạy hướng nào?”

Đào Mộng Sơ không nhận ra bất thường, nàng chỉ lo cho túi tiền đầy ắp của mình, chân chạy thoăn thoắt, mồm gào lên: “Hắn chạy về phía trước!”

Hoàng thượng và Tuệ phi nương nương cao chạy xa bay một đoạn, ám vệ từ mái nhà nhảy xuống, tay tung hứng hầu bao, y cúi người chào Tiến Ngọc công công, sau đó trao lại hầu bao.

Tiến Ngọc nhận lấy, ông lắc đầu: “Lấy lòng mỹ nhân như vậy, đúng là tốn không ít tâm tư.”

Trình Kính kéo tay nàng chạy khỏi con phố đông đúc, lúc này nàng đã thấm mệt, không chạy nổi nữa. Đào Mộng Sơ rụt tay về, chống xuống đầu gối thở hổn hển, cắn răng nói: "Tên cướp này chạy nhanh thật, thôi bỏ đi, ta không cần số bạc đó nữa."

Hắn hờ hững đáp: "Đúng là chạy nhanh thật."

"Chàng không bố trí ám vệ ư? Đáng lẽ tên cướp phải bị tóm từ sớm, chúng ta không cần phải tự thân bắt cướp mới phải."

Trình Kính bình tĩnh trả lời nàng: "Ta không mang ám vệ theo, sợ thu hút người khác."

Đào Mộng Sơ lườm hắn một cái, không phải tên này xuyên thành Hoàng đế đã bị nhiễm thói tự cao tự đại rồi chứ? Không mang ám vệ theo, nhỡ thích khách xuất hiện xiên hắn một cái thì sao? Đến lúc đó có trách thì chỉ biết trách số phận xui rủi thôi.

"Cẩu hoàng đế mau chết đi!"

Hắc y nhân từ đâu bay ra chục người, cầm kiếm xiên về phía người Trình Kính.

Khóe môi Đào Mộng Sơ giật giật mấy cái.

Moá! Nói vậy mà thích khách xuất hiện thật!

Nàng gọi hệ thống: "Này! Nếu phản diện chết thì nhiệm vụ của tôi sẽ thế nào?"

[Cái này... đơn giản thôi mà, phản diện chết thì ký chủ khỏe hơn hẳn.]

"Ồ! Nói vậy là phản diện chết thì tôi không cần làm nhiệm vụ nữa à?"

[Không, ý là ký chủ khỏe vì nằm một chỗ, người hạ huyệt mới mệt.]

Đột nhiên Đào Mộng Sơ cảm thấy sức lực vô biên, võ công cao cường, có thể dùng thân đánh nhau với thích khích 500 hiệp, miễn cẩu hoàng đế sống tới phút chót là được.

"Các ngươi tránh ra, không được đến gần chàng." Tên khốn này mà chớt thì chị đây phải tuẫn táng cùng hắn đấy!

"A Sơ, ta không ngờ nàng anh dũng bảo vệ ta như thế." Hai mắt Trình Kính đỏ lên, xúc động vô cùng.

"Đúng, mạng của chàng là mạng của ta." Nàng vỗ ngực tự tin nói, Trình Kính mà hẹo thì nàng ngoẻo chắc.

Thích khách đứng nhìn màn tình cảm sướt mướt giả trân, gã chán nản nói: "Đủ chưa? Trăn trối xong rồi thì lấy mạng cẩu hoàng đế cho ta! Trả thù cho Tiêu Vương!"

Trình Kính ngớ người, đây không phải là thích khách hắn sắp xếp để diễn màn cứu mỹ nhân. Mà là thích khách thứ thiệt, phe cánh của Tiêu Vương. Trình Kính  liếc nhìn miếng ngọc bội treo ở thắt lưng tên thích khách, quả thật có khắc chữ "Vương", chứng minh thân phận thật sự.

"A Sơ lùi về sau lưng ta." Trình Kính gằn giọng.

Nhìn thái độ dè chừng của Trình Kính, nàng nhận ra thích khách này không phải loại tầm thường.

Nàng lại gọi hệ thống: "Này, ta có hào quang nữ phụ không?"

[Làm quái gì có thứ đó!]

À nếu nàng không có hào quang, vậy thì...

"Chạy!" Đào Mộng Sơ hét lên một tiếng, sau đó túm lấy tay áo Trình Kính, chạy bán sống bán chết.

Ngày hôm nay là ngày quỷ quái gì không biết, sơ hở là phải chạy thục mạng.

Trình Kính chỉ là diễn viên, hắn không biết võ, nếu không chạy thì chỉ có đường xuống đóng phim cho Diêm Vương xem thôi.

Hai người yếu đuối làm sao thoát khỏi mười người thân thủ nhanh nhẹn, nàng và hắn chạy chẳng được mấy bước đã bị chặn lại.

Tên thích khách ngửa đầu cười khằng khặc, cất giọng khinh bỉ: "Hay cho cẩu hoàng đế nhà ngươi,  mua vui cho mỹ nhân mà bỏ mạng dưới tay bọn ta, đó là cái giá ngươi phải trả."

"Nói nhiều quá! Thời gian ngươi nói không chừng đã lấy được mạng Hoàng thượng rồi!"

[Ký chủ! Cô nói cái gì vậy? Sao lại khích địch như thế!]

Hệ thống gào lên.

"Ta đang thu hút sự chú ý của hắn đó! Để hắn ngứa mắt xử ta trước, ngươi đi sắp xếp tình tiết ám vệ đến cứu mau!"

[Được được.]

Đào Mộng Sơ ngước mặt lên, mạnh mẽ tiến lên phía trước, dùng thân chắn cho Trình Kính.

"Bây giờ ngươi muốn lấy mạng Hoàng thượng thì phải bước qua xác bổn cung."

"Làm càn! Nàng lùi về sau cho trẫm!"

Đào Mộng Sơ ngoan ngoãn nghe lời, nàng lùi về sau lưng Trình Kính, sau đó dõng dạc nói lại: "Ngươi muốn lấy mạng Hoàng thượng thì phải đi ra sau lưng người, bước qua xác bổn cung, có biết chưa?"

"..." Trình Kính bắt đầu hoài nghi bản thân, tại sao hắn lại thích đồ mất não này nhiều như vậy?

"Cẩu hoàng đế! Tài nữ nổi danh trong kinh thành như Tuệ Phi cũng bị ngươi làm cho khùng điên rồi! Ngươi phải trả giá!"

"..." Liên quan cái quái gì tới trẫm!

"Trẫm cho các ngươi cơ hội, nếu các ngươi lui ra hết, trẫm sẽ cho các ngươi con đường sống, tuyệt đối không tra cứu. Nếu các ngươi không biết trời cao đất dày, đừng trách trẫm ra tay tàn độc."

"Xông lên lấy mạng cẩu hoàng đế!"

Trình Kính xoay người lại, gào vào mặt nàng: "A Sơ! Nàng chạy đi, chạy trước đi."

"Sao có thể! Ta ở đây với chàng." Nàng lắc đầu.

"Đi!"

"Sướt mướt như vậy, thì cùng chết hết đi!"

Mũi kiếm nhọn hoắt, hàn quang lóe sáng đâm tới, không nhắm về Hoàng thượng mà nhắm vào Tuệ Phi.

"A Sơ!"

Tiếng thét như xé trời vang lên, đầu óc nàng choáng váng, tầm mắt phía trước bị che khuất. Đầu nàng bị Trình Kính ôm chặt vào lòng, sau đó bên lại phát lên tiếng kêu đau đớn.

Giọng Trình Kính run cầm cập.

"A Sơ, đừng sợ."

Chương trước Chương tiếp
Loading...