Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Trở Về Để Yêu Em

Chương 10: Tắm đêm



Đến giờ tôi vẫn không nghĩ mình chuyển đến ở cùng Lăng Hàn Dương, nhưng vết thương của anh làm tôi không yên tâm nổi. Đây là vì tôi nợ anh nên phải tới ở chung thôi, ai có nói gì cũng bỏ ngoài tai đi. Miễn sao không cho Hàn Tiểu Tuyết với cha mẹ tôi biết là được.

 

Ngôi nhà Lăng Hàn Dương ở không quá lớn nên đi ra đi vào là chạm mặt nhau, ngay cả phòng ngủ cũng chỉ có một phòng, mà tôi là khách nên ngủ ngoài ghế sofa. Nếu Lăng Hàn Dương muốn đổi với tôi nhất định tôi sẽ không đổi, anh đang bị thương sao ngủ trên ghế thô cứng được chứ, mà anh không có nói gì về chuyện đó nữa.

 

Tôi ngồi đọc sách trên ghế miệng ngáp không biết bao lần mà người ở trong kia mãi chưa ra nữa. Rời mắt khỏi sách tôi ngó nhìn đồng hồ xem đã mấy giờ, kì thật đã muộn mà Lăng Hàn Dương lại tắm quá trễ rất dễ bị bệnh, đặc biệt có nguy cơ đột quỵ cao.

 

Là do anh không biết hay do thói quen anh mới như vậy nhỉ? Nhưng là lý do gì thì đều không tốt, nên tắm sớm và bỏ tắm đêm. Chưa kể nó gây ảnh hưởng tới người khác, ví dụ như lúc này vậy.

 

Khoảng năm phút sau Lăng Hàn Dương mới ra ngoài, nước trên tóc rơi xuống làm sàn nhà ướt nhẹp, đi không cẩn thận rất dễ bị ngã. Thậm chí trên vai anh còn vắt cái khăn tắm, chỉ cần lau đầu một cái đã không có chuyện gì rồi.

 

Tôi định mở miệng nói rồi lại nhớ tới đây là nhà của anh nên anh làm gì chẳng được, tôi chỉ là khách, nói đúng hơn là người được anh cứu nên mở miệng nói là bị đuổi đi như chơi. Xong mai tôi gặp anh lại thấy tệ hơn nữa.

 

"Để tóc ướt không tốt đâu. Mùa nóng thật nhưng nhiệt độ ban đêm xuống thấp dễ bị bệnh lắm, anh bây giờ lại không khỏe nữa."

 

Bảo không nói nhưng tôi vẫn không kìm được mà nhắc nhở Lăng Hàn Dương, có bị đuổi cũng phải nói thôi chứ anh ốm ra đấy còn khổ hơn.

 

"Lau cho tôi. Tự nhiên thấy đau tay một cách khó hiểu."

 

Lăng Hàn Dương tự nhiên ngồi xuống cạnh tôi đồng thời đặt khăn tắm vào tay tôi.

 

Tôi lưỡng lự cuối cùng cũng cầm khăn lau tóc cho anh. Tôi chỉ lau cho Lăng Hàn Dương nhanh, nhưng đôi mắt chúng tôi vô tình chạm vào nhau, để tránh điều không hay xảy ra tôi quay đầu đi như không hề có chuyện gì.

 

"Chờ tóc khô hẳn anh hãy ngủ."

 

Tôi lấy khăn để vào trong phòng tắm, nán lại đó chờ một chút để trái tim thôi nhảy nhót quá độ. Khi ra ngoài không thấy Lăng Hàn Dương nữa thì tôi thở nhẹ nhõm.

 

Tình cảm không nên có, trái tim không nên loạn nhịp, vậy mà tôi vẫn không kiểm soát được chính mình.

 

Lúc nãy tôi buồn ngủ đến mức mắt muốn nhắm lại, giờ thì lăn qua lăn lại vẫn chưa ngủ được. Tôi trằn trọc rất lâu mới chìm vào giấc ngủ. Vậy mà mới sáng ra liền bị Lăng Hàn Dương đánh thức.

 

"Người giúp việc về quê vài ngày nên cô nấu bữa sáng khi ở đây đi."

 

Tôi gật gù cố gắng để bản thân tỉnh táo.

 

Ở nhà tôi ăn cũng đơn sơ lắm thường hay nấu mì hay phở ăn nên ở đây tôi không biết Lăng Hàn Dương ba bữa như một. Thấy tô mì anh liền không hài lòng bắt tôi nấu lại. Lúc đến công ty gần tám giờ sáng, làm việc tôi luôn ngáp ngắn ngáp dài, thấy Lăng Hàn Dương đi họp tôi liền gục xuống bàn ngủ tiếp.

 

Bàn bỗng dưng như có động đất rung lắc dữ dội, tôi bị ngã xuống và nhìn thấy Hàn Tiểu Tuyết khoanh tay trước ngực.

 

"Chỗ này đâu phải nơi để cô ngủ. Sao tôi đến gặp Hàn Dương thì thấy cô liền ghét thế nhỉ?"

 

Tôi đâu có sức để đôi co với cô ấy. Chỉ là Hàn Tiểu Tuyết vẫn không buồn tha cho tôi mà bắt đầu nói tiếp.

 

"Tôi đã hạ mình nói chuyện với cô rồi mà cô vẫn không biết điều là sao."

 

Đúng chuẩn cây muốn lặng mà gió chẳng dừng là đây. Tôi cầm đại tập giấy quay sang.

 

"Tôi có việc phải đi, cô ở đây chờ giám đốc Lăng đi."

 

"Cô thật là..."

 

Hàn Tiểu Tuyết kéo mạnh tay tôi, do mất lực chúng tôi cùng ngã xuống, người tôi đè lên người cô ấy.

 

Hàn Tiểu Tuyết gào lên đúng lúc Lăng Hàn Dương đi họp quay về. Anh cau mày nhìn chúng tôi.

 

"Không sao chứ?"

 

Như chỉ cần đợi điều đó Hàn Tiểu Tuyết liền đẩy tôi ra tới gần Lăng Hàn Dương đổ trách nhiệm lên người tôi.

 

"Em không muốn thấy mặt cô ấy chút nào. Em cố gắng tử tế với cô ấy, nhưng cô ấy không biết điều còn đẩy em ngã. Anh nhìn tay em bị thương rồi này."

 

Có thể do lúc ngã tay Hàn Tiểu Tuyết quẹt vào bàn nên mới sưng lên, mà lỗi do cô ấy sao lại đổ lên đầu tôi. Thôi đi, tôi cũng lười giải thích lắm.

 

"Không được tôi đưa cô đi viện kiểm tra. Lỡ sau này có chuyện gì lại đổ lên đầu tôi, lúc đó tôi gánh không nổi đâu."

 

"Đi cùng cô tôi sợ chết lắm."

 

Sau đó Hàn Tiểu Tuyết nắm tay Lăng Hàn Dương với bộ mặt đáng thương.

 

"Anh đưa em đi đi."

 

"Anh còn phải làm việc. Để anh bảo thư ký."

 

Dù thích dù không Hàn Tiểu Tuyết vẫn phải nghe theo sự sắp xếp của Lăng Hàn Dương. Tuy họ nói chuyện bình thường nhưng tôi vẫn không muốn thấy họ ở cạnh nhau, thà tôi không thấy còn chẳng sao.

 

Tôi đứng im đó mà không biết Lăng Hàn Dương đã lấy hộp trị thương ở đâu tới.

 

"Cô cũng bị thương rồi."

Chương trước Chương tiếp
Loading...