Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Doãn Tổng Chỉ Thích Trêu Chọc Vợ Yêu

Chương 2: Em thích hắn tới vậy sao?



Minh Thành khởi động chân ga, thấy Tịnh Nghi chưa chịu thắt dây an toàn, anh vòng người qua chỗ cô.

 

“Anh định làm gì?”

 

“Em nghĩ tôi làm gì em?” 

 

“Tôi biết đâu cần hỏi anh.” 

 

Quả thật lúc đầu Minh Thành chỉ muốn giúp Tịnh Nghi thắt dây an toàn, nhưng nghe cô nói vậy thì bỗng muốn trêu chọc cô một chút. Gương mặt điển trai của anh gần sát vào mặt Tịnh Nghi, môi nở ra nụ cười nhẹ.

 

Đến cả thở Tịnh Nghi cũng không dám thở khi không biết người đàn ông trước mặt đang muốn giở trò gì. Cảm nhận được tay Minh Thành đang luồn qua eo mình, Tịnh Nghi dùng sức đập mạnh vào mặt anh. 

 

“Biến thái!” 

 

“Tôi đã làm gì em mà em kêu tôi biến thái?” 

 

“Anh luồn tay qua eo tôi làm gì?” 

 

“Thắt dây an toàn chứ làm gì.” 

 

Lúc này Tịnh Nghi mới nhìn xuống, đúng là tay Minh Thành đang cầm dây an toàn, cô biết mình hiểu lầm anh nhưng dí sát mặt cô như vậy thì sao trách cô được. 

 

Tịnh Nghi lấy dây an toàn từ tay Minh Thành. 

 

“Tôi tự làm được.” 

 

“Từ đầu sao không tự làm đi.” 

 

Minh Thành xoa xoa má bị đau của mình, lẩm bẩm: 

 

“Con gái gì mà như côn đồ.” 

 

Tịnh Nghi nhún vai: 

 

“Tại anh thôi. Ở đó trách tôi.” 

 

Soi mặt mình trong gương có chút sưng làm Minh Thành thở dài.

 

Xe đi được một đoạn thấy không khí quá yên tĩnh nên Minh Thành lên tiếng phá vỡ bầu không khí. 

 

“Yêu mấy năm rồi?” 

 

Là câu hỏi không quá rõ ràng lại vào đúng trọng tâm. 

 

Tịnh Nghi đang thả hồn vào thế giới bên ngoài đâu có thời gian nghe Minh Thành hỏi. 

 

Bị ngó lơ vô cùng đẹp khiến Minh Thành ngậm cả cục tức, nhấn chân ga tăng tốc. Tịnh Nghi bất ngờ không kịp chuẩn bị nên đầu đập vào cửa kính. 

 

“Anh lái xe kiểu gì vậy?” 

 

Nghĩ một đằng làm một nẻo là phong thái của Minh Thành lúc này. 

 

“Tại em chứ sao trách được tôi.” 

 

“Tôi đang ngồi ngoan ngoãn, một chút cũng không có tiếng động, vậy mà anh dám bảo tại tôi cơ đấy.” 

 

“Là vì em ngó lơ câu hỏi của tôi đó chứ.” 

 

“Anh hỏi tôi thì tôi nhất thiết phải trả lời à? Đừng vô lý quá như thế.” 

 

Nhất thời Minh Thành không biết đáp lời Tịnh Nghi thế nào. 

 

Bầu không khí một lần nữa rơi vào yên lặng tới lúc xe dừng ở cổng.

 

Tịnh Nghi tháo dây an toàn, trước khi mở cửa xuống xe cô cũng lên tiếng: 

 

“Cảm ơn đã để tôi về cùng, nhưng lần sau anh đừng làm vậy.” 

 

“Sợ bạn trai hiểu lầm hay gì?” 

 

Tịnh Nghi quay sang nhìn Minh Thành với ánh mắt khó hiểu. Từ lúc ở ngoài tập đoàn đến khi về nhà những câu hỏi của anh đều liên quan tới bạn trai cô. Chẳng lẽ anh đang tìm cách gây sự với cô qua chuyện này? Đầu óc không bình thường sao trời. 

 

“Ờ tôi sợ bạn trai hiểu lầm đó. Vậy nên xin anh tránh xa tôi ra một chút.” 

 

Minh Thành tức giận, khóa trái cửa không cho Tịnh Nghi xuống. 

 

“Em thích hắn tới vậy sao? Vậy thì tôi càng không cho em toại nguyện.” 

 

“Doãn Minh Thành, đầu anh bị úng nước à? Tôi đắc tội gì với anh?” 

 

“Tội gì tự em biết.” 

 

“Bệnh của anh sau bao năm vẫn không thuyên giảm chút nào.” 

 

Tịnh Nghi mở cửa nhưng nó lại không nhúc nhích chút nào. Cô thử lại vẫn y như cũ. Cô quay qua Minh Thành nói lớn: 

 

“Mở cửa ra cho tôi.” 

 

“Tịnh Nghi, em nên nói năng cẩn thận.” 

 

“Tôi nói sai chỗ nào sao?” 

 

“Ăn nói nhẹ nhàng chứ không phải lớn tiếng như hét vào mặt tôi.” 

 

Tịnh Nghi thật muốn có thể dùng ánh mắt để giết người vào lúc này. Như thế cô sẽ không để Minh Thành sống trên trần gian này nữa. 

 

Nhắm mắt cho bản thân tịnh tâm đôi chút Tịnh Nghi mới điều chỉnh âm lượng để giọng nói nghe có thể hòa nhã hơn. 

 

“Phiền Doãn tổng mở cửa giúp tôi.” 

 

Minh Thành không lấy gì để làm khó được Tịnh Nghi nữa nên mở cửa cho cô. 

 

Tịnh Nghi một mạch xuống xe không thèm ngoảnh đầu lại. Cô vào nhà thấy mẹ là bà Mai chưa có cơm nước gì. Thấy lạ cô bèn hỏi: 

 

“Mẹ chưa nấu nướng gì ạ?” 

 

“À bác Thảo bảo sang hộ bác nấu bữa tối đó. Mẹ chuẩn bị đi bây giờ, con cũng thay đồ đi.” 

 

“Sang bên kia ý hả mẹ? Thôi con không đi đâu.” 

 

“Ơ hay, bác Thảo sang tận nhà mời con không đi hai bác sẽ nghĩ gì. Hơn nữa con phải sang để cảm ơn bác Thiên đã nhận vào làm chứ.” 

 

“Mẹ ơi, con được nhận vào làm là do năng lực mà.” 

 

“Năng lực gì cũng đi cảm ơn người ta một câu có mất mát gì đâu. Thôi, lên thay đồ nhanh đi. Mẹ ở đây chờ.” 

 

Tịnh Nghi không muốn nhưng bà Mai liên tục giục, cô đành vác cái bộ dạng không cam tâm sang nhà lớn gấp hai lần nhà cô bên kia đường. 

 

Qua nhà bà Thảo chào hỏi, nói chuyện đôi ba câu Tịnh Nghi xuống bếp trước. Khoản nấu ăn của cô cũng rất được nên mấy món như: cá còm kho tiêu, gỏi gà măng cụt, mướp nhồi thịt, tôm hấp nước dừa, thịt diềm luộc, canh rau cải không làm khó được cô.

 

Tịnh Nghi chế biến được phân nửa thì bà Mai cùng bà Thảo cũng đi xuống. 

 

“Phiền cháu nhiều quá.” 

 

“Ở nhà cháu cũng làm suốt bác ạ. Bác với mẹ cứ ra ngoài tâm sự đi. Cháu làm loáng cái xong thôi.” 

 

“Mọi người cùng làm cho nhanh. Mà cháu gặp Minh Thành chưa?” 

 

Tịnh Nghi nghe câu hỏi của bà Thảo thì gật đầu: 

 

“Cháu có gặp anh ấy rồi. Anh Minh Thành về chắc hai bác vui lắm.” 

 

Tịnh Nghi như nói trúng chỗ huyệt của bà Thảo nên ngay cả động tác bà đang làm cũng ngừng lại để nói trước. 

 

“Bác mong mãi nó mới chịu về cho đấy. Tiếc là nó về một mình à! Giá như dẫn theo cô nào về nữa thì tốt hơn không.” 

 

Bà Mai nghe ra sự tiếc nuối của bà Thảo thì an ủi: 

 

“Kiểu gì Minh Thành chẳng dẫn con dâu về ra mắt anh chị. Em lại sợ lúc cháu nó dẫn về anh chị cuống quýt chuẩn bị ấy chứ.” 

 

“Được thế cũng mừng.” 

 

Khi hai người mẹ đang nói chuyện thì Tịnh Nghi nghĩ trong đầu, hơn ba mươi tuổi rồi chưa lấy vợ thì chỉ có vấn đề thôi. Thứ nhất không thích con gái, thứ hai không ai ưa được cái tính ấy. Nguyên nhân là gì thì cũng xếp vào danh sách ế cả. 

 

Đang nói đến chuyện của Minh Thành mà kiểu gì hai mẹ quay sang Tịnh Nghi luôn. 

 

“Tịnh Nghi đã có đối tượng nào chưa? Cháu xinh đẹp như vậy chắc không ít anh theo đuổi đâu ha.” 

 

“Dạ không có đâu bác. Cháu chưa vội trong chuyện này đâu.” 

 

Bà Mai thở dài: 

 

“Chị xem em có nói điêu câu nào đâu. Nhắc tới chuyện này là trốn tránh hoài à. Riết rồi em cũng kệ.” 

 

Vậy mà bà Thảo lại phản đối: 

 

“Kệ sao được. Cô không chê để chị giới thiệu vài nhà cho. Nếu Minh Thành không lớn hơn Tịnh Nghi vài tuổi thì cho chúng nó tìm hiểu nhau rồi.” 

 

Nghe bà Thảo nói mà Tịnh Nghi rùng mình. Cái gì mà tìm hiểu nhau cơ chứ? Cô với Minh Thành? Nghe như kiểu chuyện hài của năm ấy. 

 

Tịnh Nghi không lên tiếng, kệ mẹ cô và bà Thảo thích nói gì thì nói, nhưng chuyện đi xem mắt hay mai mối gì đó cô nói luôn. 

 

Mất lòng trước được lòng sau. Tính cô là vậy. 

 

“Để một thời gian nữa bác ạ. Lúc nào cháu có nhu cầu thì bác hãy giới thiệu giúp cháu nha. Giờ bác có hẹn người ta cháu cũng không đi gặp đâu.” 

 

Bà Mai sợ bà Thảo giận vội mắng Tịnh Nghi. 

 

“Con bé này, ăn nói với bác thế hả? Xin lỗi bác ngay.” 

 

Bà Thảo cười cười: 

 

“Không sao đâu cô. Tịnh Nghi chỉ đang nói suy nghĩ của mình thôi. Tính con bé thẳng thắn vậy chị thích lắm. Biết vậy trước cố sinh thêm đứa con gái.” Bà Thảo lại nảy ra ý, vội nói thêm: “Hay Tịnh Nghi làm con gái nuôi nhà bác đi.” 

 

Lời đề nghị vừa rồi của bà Thảo làm mẹ con Tịnh Nghi ngạc nhiên. Tịnh Nghi chưa biết nên từ chối thế nào cho không bị ngại.

Chương trước
Loading...